Cõng người em gái sau lưng, em khổ sở chạy theo ông lão Urokodaki. Miệng thở hồng hộc, em chạy bằng tốc độ nhanh nhất của mình nhưng không tài nào theo sát được ông lão, thậm chí còn cách một khoảng. Ông ấy nhanh quá, em tự hỏi ông ấy bao nhiêu tuổi, thật sự em không thể nghe thấy tiếng bước chân của ông ấy. Nãy thì bị ông ấy tát cho phát vì tội quá do dự khi ông lão hỏi em sẽ làm gì nếu Nezuko ăn thịt người giờ hành em chạy muốn đứt hơi. Cảm tưởng em sắp ngã gục xuống đất mà tắc thở luôn. Nhưng vì em gái, em sẽ chịu đựng tất cả, mấy cái này không nhằm nhò gì với em đâu!!
Một hồi sau, hai người dừng chân tại ngôi nhà của ông lão, đó là một ngôi nhà nhỏ thôi. Em kiệt sức khuỵa gối thở dốc, ho sặc sụa cố lấy lại hơi.
"Vậy... cháu... đã qua bài kiểm tra chưa ạ?"
Ngắc ngứ mãi mới xong một câu, em đổ mồ hôi lạnh, trong đầu hiện lên ý nghĩ chắc là qua bài rồi cơ mà không, ông lão đã lạnh lùng dập tắt ý nghĩ đấy của em, bảo bài kiểm tra chỉ mới bắt đầu khiến em trố mắt, hồn muốn lìa khỏi xác. Còn Nezuko, cô bé ngủ ngon lành ở nhà ông lão trong khi anh cô bé sắp gục ngã đến nơi.
Chân em rã rời, đầu óc choáng váng, cố gắng theo ông Urokodaki lên núi, không biết lúc nữa em có còn thở được không. Đi được một đoạn dài, ông Urokodaki dừng lại, quay đầu nói với em.
"Từ đây, cậu sẽ phải tự đi xuống núi, ngôi nhà của ta ở dưới đó. Lần này, ta sẽ không đợi đến bình minh đâu."
Dứt lời, chớp mắt mấy giây, ông lão đã biến mất bỏ lại em ngơ ngác ngỡ ngàng. Vậy là em phải đến được ngôi nhà đó trước khi mặt trời mọc ư? Dễ thôi, khứu giác của em rất tốt và em vẫn nhớ được mùi của Urokodaki-san. Mặc dù ông ấy đã biến mất, nhưng em sẽ không để bị lạc đâu.
Tưởng chừng bài kiểm tra sẽ dễ dàng so với bản thân tưởng tượng, em nhanh chóng tìm con đường về nhà ông lão. Bước được mấy bước, chân em vấp phải một sợi dây thừng, hình như là bẫy. Em ngạc nhiên, từ đâu ra mấy viên đá bay thẳng vào mặt khiến khuôn mặt xước xát chảy máu, em cắn răng không kêu lên đau đớn, loạng choạng lùi về phía sau thì dính thêm một cái bẫy nữa. Là một cái hố đã đào từ trước, em ngã ngửa rơi xuống cái hố đó, người đáp thẳng đất, chân giơ lên trời. Em hoang mang, sau đó cũng hiểu ra. Dĩ nhiên sẽ có bẫy ở quanh đây, em đã hiểu được vấn đề rồi. Như tìm được chân lí cuộc sống, em tự nhủ nhất định sẽ không thất bại nào ngờ vừa trèo lên khỏi hố, cái tay lại đặt trúng cái bẫy nữa, kết quả bị một khúc gỗ đập vào lưng làm em đập mặt xuống đất. Em nhăn mặt, em nhớ mình sống tốt lắm mà nhỉ?
Thở không ra hơi, đôi mắt đảo một vòng nhìn quanh ngọn núi chỉ toàn cây và sương mù. Không được, nếu em tiếp tục gục ngã bởi những cái bẫy này, em sẽ không thể tới được chân núi trước bình minh mất. Hơi thở càng trở nên nặng nề, em há miệng to cố gắng điều chính nó...
Khoan đã, có điều gì không đúng? Chính xác là không khí ở ngọn núi này loãng hơn thông thường so với ngọn núi mình từng sống trước đây. Thảo nào em rất khó thở và choáng váng, hóa ra đây là lí do. Biết nguyên nhân rồi vậy làm sao giải quyết được nó? Liệu em có thể làm đầu mình về bình thường? Em có thể bị ngất xỉu. Không được, em phải làm nó trở lại bình thường. Em đứng một chỗ, nhắm chặt mắt, em phải điều chỉnh lại hơi thở. Nếu em sử dụng mũi cẩn thận, em có thể ngửi được những cái bẫy đó. Bẫy do con người tạo ra đều có một mùi riêng biệt.
BẠN ĐANG ĐỌC
|AllTan| • U mê mình em
FanfictionKamado Tanjirou là một cậu trai khiến người khác dễ dàng u mê em. Ai cũng u mê Tanjirou. Kể cả quỷ lẫn chúa quỷ đều u mê Tanjirou. Cả thế giới đều u mê Tanjirou. Một sự u mê tựa như mê cung không lối thoát. ----- ----- ----- ----- ----- Lịch ra chap...