Đã được một thời gian kể từ khi hai đứa trẻ nhà Snapes nhập học ở Hogwarts, cũng là khoảng thời gian này mà người ta bắt đầu biết tới và công nhận tài năng cùng thực lực vượt xa các phù thủy sinh khác, thậm chí là còn có thể sánh ngang với những thiên tài hiếm hoi trong lịch sử pháp thuật của chúng.
Branco và Resto cũng rất tự nhiên đón nhận điều đó như lẽ thường tình, chúng trước mặt người khác đều là những Slytherin cao ngạo lại lạnh lùng. Dòng máu của chúng không thuần chủng, tất nhiên lúc này cũng chỉ còn là một tên gọi cỏn con không mấy bận tâm.
Severus cũng tùy ý dung túng để chúng muốn làm gì thì làm, dù sao cái mác kẻ thiên vị của hắn trong mắt người khác cũng sớm đã rất rõ ràng, hắn là vì ngôi nhà màu xanh ánh bạc đó hao tâm không ít, tình cảm của hắn với nó cũng chẳng thể thua kém gì tình yêu của hắn dành cho Lily, làm sao có thể không vì hai đứa con gái của mình dung túng thêm mấy phần?
Nhưng động tĩnh lớn như vậy về hai cái thiên tài đó không thể không khiến người ngoài chú ý, mà kẻ chú ý tới kẻ mạnh cũng không có bao nhiêu người mang tâm ý tốt đẹp, Lord Voldemort cũng nằm trong số đó. Severus là người hắn coi trọng vì tài hoa với ma dược mà hắn thừa hưởng, nay những thiên tài xuất chúng khác dưới cái tên Snapes cũng như vậy xuất hiện tất nhiên gã chẳng thể nào bỏ qua.
Bên trong tòa biệt thự âm u lạnh lẽo lại nằm ở nơi hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, những ngọn nến là ánh sáng duy nhất bên trong càng khiến nơi này trở nên quỷ dị và đáng sợ, những con quạ bên ngoài bay tán loạn lại dùng dư quang vốn đen láy như viên hắc thạch nhìn xuống những kẻ vừa đặt chân đến, mọi thứ lại càng thêm quỷ dị.
Gia đình nhà Snapes ba người hai nhỏ một lớn theo thứ tự đi vào trong, cánh cửa kẽo kẹt vang lên khi Severus dùng lực mở ra, thứ âm thanh đó khiến hai đứa trẻ theo sau hắn có chút cau mày vì khó chịu. Bên trong vốn luôn bị bóng đêm bao trùm nay lại càng trở nên lạnh lẽo khi gió bắc đã thổi qua được vài ngày, vị quân vương của Slytherin đã lại chọn nơi này như ngôi nhà mà gã sẽ trú ngụ.
Ánh nến lập lòe dẫn lối cả ba người tiến lên tầng trên, trong tình cảnh hiện tại cũng không ai nói chuyện hay phát ra bất kì âm thanh nào không cần thiết, Branco và Resto còn nhớ rõ cái tên Chúa tể Hắc ám kia là kẻ vừa bạo ngược vừa thi huyết đến thế nào, một chữ không vừa lòng đã liền đem người dưới trường tra tấn tới không nhìn ra dạng gì. Đối với gã ta, bọn chúng có chút khinh miệt lại có điểm thương hại.
Gã vì mất đi lý trí vốn có của bậc quân vương cơ trí tài giỏi, lại tự tách mình thành bảy phần linh hồn chẳng màng hậu họa về sau, đó thật sự là điểm đáng thương của kẻ điên, chỉ dùng một chút cảm thán thì đại khái cũng không thể diễn tả được hết. Tất nhiên lúc này đối với việc gã ta tổn hại đến Severus, bọn chúng liền cảm thấy rất không vui vẻ, tâm tình vối việc diện kiến gã ta tất nhiên theo đó cũng rớt xuống.
Căn phòng duy nhất được để sáng đèn là nơi mà Voldemort đang ngồi, nói là sáng chi bằng so với ánh nến chỉ hơi sáng hơn một chút, còn chẳng thể soi rõ góc phòng càng khiến nơi này giống những địa điểm nhà đất trong phim kinh dị, phải chăng vị vua kia lại thích thế này nha? Âm u như vậy không sợ vấp té đến mất mạng sao?
![](https://img.wattpad.com/cover/292273939-288-k464622.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[HP] Natural
FanfictionRather be the hunter than the prey. 一Thà là kẻ đi săn còn hơn là con mồi一 And you're standing on the edge, 一Khi đã đứng ngang mép vực thẵm一 Face up, 一Đối mặt đi一 'Cause you're a natural. 一Vì mày là kẻ thiên bẩm一 A beating heart of stone. 一Một kẻ với...