Chương 42: Em lại bỏ trốn?

1.7K 94 17
                                    

"Nhưng anh cũng vì như vậy mà miễn cưỡng bản thân. Nếu anh không thích thì đừng làm." Choi Beomgyu ngọt ngào hai tay ôm lấy mặt hắn.

"Chẳng phải em đã từng nói, thứ em muốn nhất là tập đoàn Kang thị? Vậy anh sẽ lấy cho em." Kang Taehyun cúi xuống nhìn cậu nghiêm túc nói.

Cậu nghe vậy vội vàng lên tiếng: "Taehyun, em lúc đó chỉ là thuận miệng nói ra. Em bây giờ, thật sự những thứ đó đối với em không còn quan trọng nữa "

Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gò má trắng mịn của cậu, hắn giọng trầm thấp hỏi: "Vậy em muốn gì? Em nói đi, tất cả anh đều có thể cho em."

Choi Beomgyu lại lắc lắc đầu, vòng tay ôm cổ hắn. "Em không muốn gì cả. Ngoại trừ tình yêu của anh ra, thứ gì em cũng không cần đến."

"Beomie..." Hắn hạnh phúc vô bờ, siết chặt cậu trong vòng tay, thì thầm gọi tên cậu.

Bỗng nhiên, Kang Taehyun chăm chú quan sát gương mặt tuấn mỹ của cậu như phát hiện ra điều gì đó, sau đó khẽ chau mày. Bàn tay to lớn nắm nhẹ cằm cậu, xoay mặt cậu qua.

"Beomie, là cô ả kia làm em thành ra như vậy?" Hắn tức giận nhìn gò má còn sưng đỏ của cậu.

Choi Beomgyu cắn cắn môi, chần chừ lên tiếng: "Em không sao, chỉ qua ngày mai là hết sưng thôi."

Con ngươi đen láy co giãn nhất thời, không khó để nhận ra hắn là đang rất tức giận.

"Beomie, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!"

"Taehyun, không cần phải như vậy. Em..."

"Suỵt." Ngón tay thon dài chặn lại trước môi cậu không để cậu nói hết lời. Kang Taehyun bá đạo lên tiếng: "Những chuyện này em không cần phải bận tâm đến, tất cả hãy để anh lo. Beomie tâm tư của em chỉ cần đặt hết vào anh là đủ, những người khác em đừng quan tâm đến."

Gương mặt anh tuấn lại muốn chạm đến môi cậu nhưng một lần nữa lại bị phá hỏng bởi tiếng gõ cửa.

Kang Taehyun dừng động tác lại, hắn quả thực lần này nổi giận. Người quản gia này không biết giây phút riêng tư của người khác là gì sao? Từ nãy đến giờ cứ làm phiền cậu và hắn.

"Chuyện gì?" Hắn lạnh lùng quát khẽ.

"Thưa cậu chủ, có Choi thiếu gia và Jung nhị thiếu gia đến thăm, họ còn mang theo rất nhiều người." Kang quản gian đứng sau cánh cửa, chần chừ nói.

"Nhiều người?" Kang Taehyun cau mày. "Tôi biết rồi. Bà lui đi, nói với bọn họ tôi sẽ xuống ngay."

"Taehyun..." Thấy hắn định bước xuống giường, cậu liền ngăn lại. "Anh đang bị thương, vừa mới tỉnh dậy không nên di chuyển nhiều."

"Vậy em giúp anh xuống lầu đi." Hắn cười cười nói.

Choi Beomgyu có chút buồn cười liền gật đầu. "Được, ra đây để em đỡ anh."

Choi Beomgyu đỡ hắn đi xuống cầu thang. Vừa bước xuống, cậu đã nhìn thấy Jung Hoseok và Choi Soobin ngồi trên ghế sopha, xung quanh căn phòng chỉ toàn là vệ sĩ của bọn hắn.

Nhưng điều làm cậu kinh ngạc hơn hẳn chính là bên cạnh ghế sopha có một đám người bị trói quỳ trên sàn nhà, mặt mũi bị đánh bầm dập. Cậu vẫn còn nhớ bọn chúng chính là đám vệ sĩ ngày hôm qua định giở trò với cậu, kế bên chúng không ai khác ngoài kẻ chủ mưu Lee Hyeri.

[ Taegyu ] DẠY DỖ VỊ HÔN PHU Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ