"giáo viên dạy văn mới"

3.3K 177 28
                                    

Sohee vuốt ve tóc JungKook, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn trong khi tay cậu đang quấn lấy eo cô, đứng ở cửa sổ lớp học. Chả ai trong lớp ngó ngàng đến vì đó là việc thường ngày mà họ phải thấy,chứng kiến sự ngông cuồng ngỗ nghịch của chàng trai lạnh lùng khó gần này. Việc đánh nhau, bắt nạt là chuyện xảy ra hàng ngày mà mọi người trong trường thường hay gắt gặp, coi như không thấy cứ thế mà trốn đi, không ai can ngăn hay giúp đỡ vì chẳng ai muốn chuốt họa vào thân mình cả. Sau một hồi suy nghĩ, JungKook gục đầu vào hỏm cổ của Sohee mà thảnh thơi thư giản.

"Anh đánh nhau giỏi vậy mà vẫn để bị thương như thế này à?"

"Sao em không hỏi rằng anh có đau không? Vì sao anh lại gây gổ với tụi đó?"

Sohee ngại ngùng cười, cậu khó chịu rời khỏi người của cô, đi lại nằm gục trên bàn. Sohee cũng đi theo sau rồi ôm lấy eo cậu mà xin lỗi. Cả hai ngồi bàn đầu trước mặt bàn giáo viên, ai cũng biết mối quan hệ của cả hai, Sohee là con của hiệu trưởng, vậy nên việc JungKook thoát tội sau những vụ gây gổ đánh nhau là rất nhiều, Sohee luôn nói giúp và bao che cho cậu. Tất là vì chữ yêu.

"Em xin lỗi mà, em đùa thôi, đừng giận em nhé JungKook. Em lo cho anh thật đấy"

"Ừm anh cũng đùa thôi"

JungKook không ngẩng đầu, chỉ nói một câu giọng chứa đựng sự mệt mỏi, đến cả bạn gái cũng chẳng thèm quan tâm đến cậu ấy, thứ cô ấy quan tâm là thể lực sao?

Tiếng chuông reo, tiết đầu tiên là môn Sinh Học, JungKook chẳng thèm thức dậy để nghe giảng và ghi bài, đến cả giáo viên cũng không thèm ngó ngàng đến, sau nhiều lần khuyên răng , thứ họ nhận lại chỉ là sự khinh bỉ cùng lời chất vấn của cậu, họ bỏ cuộc ngay cả khi họ còn chưa bắt đầu sự kiên trì đó. Khó quá nên bỏ qua, nhỉ?

Trải qua bao nhiêu ngày tháng sống trong sự mệt mỏi, gây gổ đánh nhau, JungKook chưa một lần cười tươi ngay cả khi cậu ấy ở bên cạnh cô người yêu của mình. Dường như cậu ta đã quên mất cách cười như thế nào rồi nhỉ? Kể từ ngày gia đình cậu tan nát, chẳng bao giờ thấy cậu nhóc hoạt bát vui vẻ nở nụ cười trên môi nữa. Phải rồi, thật là đáng thương cho một đứa trẻ mới mười tuổi mà. Hàng ngày, cậu phải sống trong sự ám ảnh không nguôi, các cơn ác mộng bám víu lấy cậu mỗi đêm, cơn ám ảnh đang dần xâm chiếm lấy cơ thể và trí óc cậu, một đứa trẻ phải chịu quá nhiều sự mất mát tổn thương từ bé, không ai hiểu cũng chẳng ai cần. Không ai dám chen chân vào đời của một thằng nhóc đầy sự đau thương này, ai mà biết được đằng sau bộ mặt lạnh lùng khó ưa lại là một đứa nhóc yếu đuối và cần được chở che như thế nào, ngay cả Sohee, chưa bao giờ cô ấy hiểu được JungKook cần được yêu thương như thế nào, cô ấy yêu, nhưng cô ấy không biết yêu sao cho đúng.

JungKook cứ thế là chìm sâu vào giấc ngủ suốt ba tiết học, hai tiết cuối của môn Văn.

"Phải giới thiệu nhỉ, thầy là Park Jimin. Từ giây phút này đây, thầy sẽ đảm nhiệm bộ môn Văn của lớp. Mong lớp chăm chỉ học hành và học thật giỏi nhé"

Giọng nói ngọt ngào đánh thức JungKook, cả lớp đều ú òa lên vì sự xuất hiện của giáo viên mới, chứ không phải là thầy giáo khó tính trước kia nữa,

|jjk.pjm| 𝙈𝙮 𝙖𝙣𝙜𝙚𝙡Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ