"Yahhh Jeon JungKook, em có dậy mau không!!!! Mười một giờ ba mươi phút rồi đó, em phải đến trường và anh cũng thế !!!"
"Cho em năm phút đi bae.."
"Năm cái quần nhà em, không dậy thì anh đi trước nhé"
Anh toang đứng dậy khỏi giường thì đã bị một lực mạnh kéo lại, nằm gọn vào lòng cậu
"Chờ em đi mà, em mệt"
"Mệt à? Sao không nói với anh sớm, mắng em thật là đau lòng"
"Em thích nghe anh mắng vậy đấy, đáng yêu vãi chưởng"
JungKook hé mắt cười với anh, hai tay ôm trọn vòng eo của anh mà vuốt ve, anh vuốt ve đầu cậu rồi hôn lên trán một cái rõ to.
"Đói không? Dậy nhé, ăn rồi đi học, hôm nay thi thể dục mà"
"Em đói, muốn ăn anh"
"Ăn cái con mắt em, dậy đi. Anh xuống hâm nóng đồ ăn, ba mẹ lại đi rồi. Chẳng thèm gọi hai chúng ta dậy để tạm biệt cứ thế mà đi luôn vậy á"
"Mẹ có mang theo bé đi không?"
"Bé đi rồi, không ai dành bồ với em đâu mà lo"
"Tự nhiên cái phấn chấn lên hẳn người yêu ạ"
JungKook bật dậy tươi tắn đi thẳng vào nhà vệ sinh sau cái nháy mắt với bồ của cậu ấy, thay cho mình bộ đồ thể dục, vuốt tóc ra sau xách cặp của mình và anh đi xuống nhà. Khẽ ôm lấy người nhỏ hơn từ sau lưng, anh bật cười rồi xoay qua bẹo lấy hai má cậu mà cưng nựng
"Thi tốt nhé baby của anh"
"Dạ, em cảm ơn người yêu nhiều nhé"
"Ừm, ăn thôi nào"
Trời hôm nay không đẹp lắm, mây đen đã kéo tới và cả hai phải bắt xe buýt đến trường.
Tạm biệt nhau ở cổng trường, anh phải đến phòng đoàn để làm vài thứ, rồi phụ dọn dẹp phòng để chuẩn bị xõa sau khi học sinh thi xong. Cơm mưa rào khiến cho thời tiết mát mẻ hơn, anh đung đưa chân ngồi trong phòng để đọc các lá thư học sinh gửi để giải tỏa tâm sự với giáo viên. Có các hoạt động thế này giúp học sinh có thể giả tỏa được nhiều khúc mắc và những tiêu cực của mình, anh chịu khó lắng nghe và nếu có thể sẽ tìm đến nếu thật sự đang bế tắc. Anh gặp rất nhiều dòng tâm sự kể về những cuộc chia ly, tan vỡ, phản bội, đầy tổn thương và khổ đau. Và cả việc học hành áp lực, vấn nạn bạo lực học đường và quấy rối. Họ bế tắc, tuyệt vọng, cảm giác như cuộc đời như chẳng còn lối thoát ra, mọi thứ chẳng còn đáng mơ ước và tha thiết. Khi ấy, sau những dòng an ủi, xoa dịu vết thương cùng nỗi tâm sự của họ, anh có thể chốt lại điều khuyên nhủ cuối cùng: Không được yếu đuối! Nhất định phải mạnh mẽ!
Chỉ còn duy nhất cách đó thôi, và chính họ buộc phải tự làm để vượt qua những nỗi đau ấy. Chẳng ai có thể làm thay họ hay giúp đỡ họ được cả. Cả cuộc đời này nói chung và tình yêu nói riêng, luôn đầy rẫy những điều thất bại, mất mát, những nghịch cảnh, những chuyện không như ý muốn của ta như thế. Ai sống rồi cũng phải trải qua cả. Đặc ân của những ngày trẻ dại chính là quyền được dấn thân và khám phá, quyền được va chạm với nỗi đau. Nhưng nhất định không được để nỗi đau nhấm chìm cả cuộc đời về sau của mình. Cuộc sống là một quá trình không ngừng đi tìm kiếm niềm vui và hạnh phúc, luôn cố gắng vươn mình vượt qua nỗi đau như một điều hiển nhiên phải có trên hành trình đời. Anh đã gặp khó khăn khi đảm nhiệm trách nhiệm lắng nghe và cho lời khuyên cho học sinh,nhà trường đã đề xuất việc mở phòng tâm lý để học sinh có thể san sẽ chuyện của mình với anh, nhất là thời kì thi cử. Anh tự hỏi, tại sao lại có những người cứng đầu như thế, họ không có tinh thần nhiệt huyết cho dù anh có khuyên răng bao điều đi chăng nữa, với những người như vậy, thì anh chỉ đành chốt lại một câu cuối cùng: Ừ thì, nếu đã thấy cố lắm cũng không thể làm được, nếu dốc sức mình rồi mà cũng chẳng thể khác hơn, thì thôi, cứ yếu đuối đi. Và cứ đau đi, vì ai, cũng sẽ có một thời như vậy.
![](https://img.wattpad.com/cover/324129057-288-k556570.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
|jjk.pjm| 𝙈𝙮 𝙖𝙣𝙜𝙚𝙡
Fanfictionsummary : chuyện tình giữa thầy giáo park và cậu học sinh jeon jungkook. @nhquynkmin