Chapter 6

4.6K 230 8
                                    

Sức lực của Kỳ Ngôn Châu quá lớn, lòng bàn tay cậu nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô. Thẩm Kiều không thể thoát ra, cô chỉ có thể bị cậu kéo đi.

Cánh cửa kính từ từ đóng lại sau lưng hai người. Ngoài trời nắng nhẹ, đang là mùa xuân, xe cộ đi lại đông đúc.

Tất cả pháo hoa đều rơi xuống trước mặt Kỳ Ngôn Châu như muốn kéo cậu từ trong địa ngục ra. Chỉ cần cậu không nói chuyện, dù chỉ cần im lặng thôi thì khuôn mặt lạnh lùng thì cũng trông rất đẹp trai. Chẳng trách, những nữ sinh dù bị dọa sợ cũng có can đảm để tỏ tình với cậu.

Thẩm Kiều không khỏi than thở: “Đau quá.”

Nghe vậy, Kỳ Ngôn Châu lập tức buông tay.

Thẩm Kiều xoay bả vai, xác định là chỉ dùng lực hơi mạnh nhưng lại rất có chừng mực, không làm cô bị thương.

Thẩm Kiều ngẩng đầu, nhìn Kỳ Ngôn Châu, nói: “Kỳ Ngôn Châu, tôi còn chưa kịp hỏi, cậu có biết tên tôi không?”

Ít nhất cũng cũng phải xác định mối quan hệ của hai người.

Kỳ Ngôn Châu cau mày nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trở nên hơi vi diệu. Nhưng cậu lại không hề lên tiếng, điều này khiến Thẩm Kiều có chút ngượng ngùng, cô xua tay rồi nhanh chóng giải thích: “Tôi không có ý đó. Xin lỗi, hôm nay tôi đến gặp cậu vì biết được cậu đã giúp bọn tôi dọn dẹp phòng tập múa...”

Rõ ràng là lần đầu tiên nói những lời này, cho dù không có phỏng đoán, nhưng vẫn luôn cảm thấy xấu hổ, hai má cô hơi ửng hồng, giọng nói trong trẻo, mềm mại.

Kỳ Ngôn Châu nhìn xuống, thu hết những biểu cảm của cô vào trong mắt.
Khuôn mặt ửng đỏ, mái tóc màu cà phê đậm, dái tai nhỏ, con ngươi màu hổ phách....và chiếc cổ trắng ngần, nước da trắng như tuyết của cô ẩn hiện dưới lớp cổ áo.

Mọi thứ về Thẩm Kiều giống như bức tranh đẹp,chắc chắn sẽ thu hút sự thèm muốn của người khác.

Kỳ Ngôn Châu không trả lời câu hỏi của cô, cậu chỉ quay mặt đi chỗ khác rồi nói: “Đây không phải là nơi cậu nên đến, mau đi đi.”

“Chúng ta học cùng một khối. Cậu cũng chưa đủ 18 tuổi, cậu không nên đến quán net.”

“Không liên quan tới cậu.”

“...”

Thẩm Kiều đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao cậu lại dọn dẹp phòng tập múa?”

“Rảnh rỗi.” Cậu nói ngắn gọn.

Thẩm Kiều trợn mắt: “Là vậy sao?"

“Ừ.”

“Xin lỗi, tôi hơi hấp tấp rồi. Nếu như tôi gặp chuyện, vậy thì cậu có thể giúp tôi không?”

Kỳ Ngôn Châu hơi ngây người: “Chuyện gì?”

Có thể nói rằng cô nhận được một cuộc gọi từ tương lai, cô ấy nói rằng cậu sẽ giúp cô. Vì vậy, cô mới đến nói với cậu để xác minh, và đề phòng vẫn là tốt nhất.

Lý do này nghe quá vô lý.

Sau khi cân nhắc vài giây, Thẩm Kiều xua tay, và cố gắng tìm một lý do hợp lý.

[Trans - Hoàn] Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ