9.

5.6K 112 16
                                    

(...)

Tôi cầm điện thoại di động, nhìn mẹ tôi, đang định trả lại thì tìm thấy một tin nhắn từ ngân hàng.

Mẹ tôi xử lý những thứ này bình thường cũng không ổn lắm, tôi mở ra nhìn thoáng qua.

Chỉ mới nhìn thôi mà cảm thấy ngực đau đớn khó tả, tin nhắn này là khi tôi chuyển vào hai vạn đồng kia, nhưng số dư trong thẻ ngân hàng còn hơn 170.000!

Tôi đưa điện thoại di động cho mẹ tôi: "Chuyện này là sao đây?"

"Tiền này để lại cho anh trai mày cưới vợ, làm sao hả? Nó mới hơn ba mươi tuổi, chẳng lẽ để cho nó rỗng túi..."

Mẹ tôi giật lấy điện thoại di động, trừng mắt nhìn tôi một cái: "Mày đừng dùng ánh mắt này nhìn mẹ, mày đã trở về thì trả phí phẫu thuật cho Hồ Kỳ đi."

Nói xong thì bà lấy cớ đi vệ sinh, cầm điện thoại di động rời đi. Tôi nhìn bóng lưng bà ấy, chỉ cảm thấy yếu đuối vô cùng.

Nhiều năm như vậy Hồ Kỳ đi theo mẹ tôi, Hồ Danh Vĩ một xu cũng không cho, đến ngày khai giảng đòi học phí, sinh bệnh, mẹ tôi đều gọi điện thoại cho tôi khóc, giống như Hồ Kỳ là con gái tôi vậy.

Kết quả thì sao?

Bà còn tiết kiệm hơn mười vạn để cho Hồ Danh Vĩ tái hôn.

Thậm chí nửa câu cũng không nói cho tôi biết...

Số tiền ở đâu ra hả? Còn không phải tiền của tôi sao!

Tôi ngồi trên ghế, liếc mắt nhìn Hoàng Chiêu Nguyên bên cạnh, từ trong cặp đựng máy tính lấy ra kẹo ngậm vào miệng, hít sâu lấy lại bình tĩnh xong mới quay sang nói: "Bây giờ chúng ta làm gì tiếp? Làm sao mới giải quyết được oán linh kia?"

Hoàng Chiêu Nguyên đang đứng, cúi đầu nhìn tôi một cái, vẻ mặt hưng phấn trêu chọc: "Nhanh như thế đã bình tĩnh rồi à?"

Sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi duỗi tay về phía tôi, thấy tôi vẫn chưa hiểu ý anh thì chỉ tay lên môi.

Tôi cười khổ một tiếng, lấy hộp kẹo ra đưa cho anh, thuận tiện rút quyển sổ ra, nhìn Hoàng Chiêu Nguyên, ý bảo anh nói đi rồi ghi lại các ý chính vào sổ.

Hoàng Chiêu Nguyên liếc nhìn dòng tôi vừa viết ra, ngậm kẹo xong cũng không trêu ghẹo nữa: "Đồng tộc của tôi oán hận chủ yếu là vì bị lột da, cho nên phải tìm được tấm da kia, sau đó bọc lại rồi thiêu rụi thi thể. Như vậy thì nó sẽ không còn coi thi thể Liêu Tiểu Hoa là da của nó, cũng sẽ không dựa vào thi thể chi thư trả thù nữa."

"Anh không thể ngăn nó luôn được sao?"

Tôi cảm thấy nghĩ tốt xấu gì anh ấy cũng là tộc trưởng mà.

Hoàng Chiêu Nguyên cười nhạo một tiếng: "Nó bị vây chết trong bụng Liêu Tiểu Hoa, máu thịt oán hận, hoàn toàn bị oán khí của Liêu Tiểu Hoa xâm chiếm. Ban nãy cô thấy nó không? Bản thân nó cũng rất đau đớn. Nó có thể có tỉnh dậy trong nháy mắt kia cũng là bởi vì uy lực của tộc trưởng tôi đây."

"Có phải chỉ cần tìm được da là xong không? Hay vẫn cần có cái khác?"

Tôi ghi chép, nhìn anh hỏi: "Liêu Tiểu Hoa chắc chắn có viết nhật ký, bằng không sẽ không nhớ rõ ràng mọi chuyện như thế, quyển nhật ký kia có thể cũng là thứ vận chuyển oán khí của cô bé, nếu như không ở hiện trường thì chắc chắn là có người mang đi."

[Dịch] Thi Thể Chi Thư. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ