Hiện tại 32

399 23 0
                                    

03-03-2007 - 04:25:34

Hôm nay nóc nhà tôi không đến, so, tôi không có gì để báo cáo cả.

Thật ra chủ tử không đến là ý của tôi, tuần sau tôi sẽ đến London lấy thị thực, tôi nói với Lão An rằng có lẽ tôi sẽ ở lại một đêm, Lão An không ý kiến. Cảm giác như đi công tác vậy. Tôi định chiều thứ Hai sẽ đi, sáng thứ Tư sẽ về. Hê hê.

Thật ra cuối tuần này tôi rất đáng được khen. Hôm qua dọn dẹp vệ sinh ở nhà, đội mưa đi vứt rác, sau đó khắc khổ viết báo cáo, tôi cảm thấy rất tốt về bản thân. Chỉ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau khi hàng loạt hành động thanh niên chăm ngoan được Thẩm Phương tuyên dương. Thời gian chính xác là 22:49 đêm qua, tôi nhận được một cú điện thoại...

Không phải The Ring. Người gọi đến là một đồng hương ở cùng thành phố với tôi. Tạm thời cứ gọi anh ấy là Đại Ca, tôi thực sự không muốn gọi tên tiếnh Anh của anh ấy. Anh chàng đến từ Thượng Hải này có dáng người không cao hơn tôi là mấy, nhưng eo của anh ấy lại rộng hơn tôi gấp 3 lần, khuôn mặt thì to gấp 2 lần, thế mà lại lấy cái tên giống với nam chính huyền thoại nổi tiếng và quyến rũ nhất của màn điện ảnh nước Anh. Đặt cái tên đó trên người anh ấy khiến tôi vô cùng không hài lòng, ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trạng của tôi khi xem phim. Nhưng vì Đại Ca đã đến đây ít nhất 20 năm, nên tên tiến Trung đã trở nên xa lạ từ lâu, theo lời anh ấy nói, khi gọi lên cảm giác như đang gọi một người nào khác vậy, thế nên bỏ luôn. Vì anh ấy hơn tôi rất nhiều tuổi, nên gọi một tiếng Đại Ca cũng không mất gì.

Đại Ca ở một vị trí đắc địa trong khu vực thành phố, là một ông chủ của một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc mang đi, kinh doanh rất tốt. Tôi quen biết anh ấy từ khi tôi mới tới đây không lâu, lúc đó tôi còn đang chăm chăm nghĩ đến việc kiếm tiền, nên có duyên cơ làm công việc quầy hàng cho nhà hàng của anh ấy trong một khoảng thời gian, cũng chính là việc nghe điện thoại đặt đơn. Sau này, tôi ký hợp đồng với công ty, không cần khoản thu nhập thêm nữa, nên không còn đến nhà hàng. Nhưng trong những năm tới, chúng tôi đã trở thành bạn bè.

Ấn tượng sâu sắc mà Đại Ca để lại cho tôi bắt nguồn từ phát ngôn "học hành vô dụng" của anh ấy. Lúc đó tôi còn là nghiên cứu sinh tiến sĩ, anh ấy thường ân cần dạy bảo tôi rằng: "Học nhiều cũng không làm ra được mấy đồng đâu! Muốn kiếm tiền phải tìm cách..."

Cũng đúng, nếu Đại Ca đang đề cập đến lớp thành viên ra nước ngoài do nhà nước cử đi học, là thế hệ du học sinh đầu tiên sau cải cách mở cửa, nếu theo cách nói của thế hệ chúng tôi bây giờ, thì thế hệ du học chính thời đó chắc chắn là những "siêu bạch kim" thực lực. Trước khi ra nước ngoài, anh ấy cũng được người ta đồn là một sinh viên tài năng của trường đại học nổi tiếng nhất Thượng Hải. Nhưng sau khi bay đến đây, chưa học xong tiến sĩ mà anh đã vội vàng chuyển sang MPhil để tốt nghiệp, bắt đầu làm việc trong một nhà hàng nhỏ, và ngày nay đã trở thành một ông chủ hàng thật giá thật. Tôi không biết anh ấy kiếm được bao nhiêu tiền. Nhưng từ khi anh ấy lái xe Benz, anh ấy luôn đeo sợi dây chuyền vàng to bằng thắt lưng của tôi và trong ví tiền chưa bao giờ đựng dưới 500 bảng Anh, chắc là rất khá khẩm.

Nhưng dù sao đây chỉ là đặc điểm của anh Đại Ca. Dù sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi không nghĩ rằng anh ấy là một học giả, dù anh ấy thực sự là một học giả hàng thật giá thật, hơn nữa cũng đeo kính. Lúc đó, tôi nhớ anh ấy hay đưa tôi về sau khi tan ca, anh ấy hay chỉ vào các nhà thổ bên đường để giới thiệu tôi, mở mang kiến thức rằng chỉ cần dựa vào vị trí mặt đường và vị trí địa lý là có thể đoán ngay ra thu nhập mỗi tháng của các nhà thổ.

[BHTT] [Thực văn] Viết Xuống Chút Hồi ỨcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ