CHAPTER 2

122 10 4
                                    

"Lạch cạch...keng..leng keng... cạch"

Xuân Trường cau mày, người bên cạnh hắn đã nửa tiếng đồng hồ chỉ ngồi chọc thức ăn trong đĩa mà không ăn lấy một miếng. Cả căn phòng ăn chìm trong im lặng chỉ có tiếng bộ đồ ăn của Tuấn Anh va chạm với mặt đĩa.

-Mau ăn đi, đừng nghịch nữa!

"Leng keng...cạch..keng...keng"

Đáp lại Xuân Trường vẫn là yên lặng, Tuấn Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm đống thức ăn hạng cao cấp trước mắt nhưng đã nguội lạnh hết như tâm can trong lòng anh vậy. Cổ họng anh đắng nghét nên dù trước mắt có là cao lương mĩ vị, anb cũng cảm giác như không thể nuốt trôi nên vốn chỉ chọc ngoáy vào đĩa thức ăn như một cách giết thời gian.

-Tôi nói em mau ăn đi! Bữa trưa em không ăn gì rồi!
Kiên nhẫn của Xuân Trường đã gần cạn, giọng điệu của hắn đã pha cả sự nóng giận.

-Nếu cảm thấy lãng phí thức ăn cho một kẻ chán đời như tôi thì anh cứ việc đem cho người khác! Tôi căn bản không cần!

"Rầm"

Tiếng đập bàn rất mạnh của Xuân Trường kèm theo đó là chuỗi hành động nhanh như cắt, bóp hai bên má Tuấn Anh, bắt anh mở miệng, ép anh nuốt miếng thức ăn mà hắn ngẫu nhiên lấy trên đĩa. Trước sự bắt ép ấy, Tuấn Anh đương nhiên kháng cự, anh gồng sức nhổ miếng thức ăn ra khỏi khoang miệng, điều mà anh biết chắc rằng ngay sau đó cơn tức giận của Xuân Trường sẽ bị đẩy lên đỉnh điểm. Hắn gạt tung bát đĩa xuống đất, một lực đè cả người Tuấn Anh xuống mặt bàn, điên cuồng cúi xuống hôn mạnh khắp cổ, vai anh, ngón tay miết đôi môi của người, trong cổ họng khẽ rít lên

-Em không muốn ăn bằng chiếc miệng xinh xắn này có phải không? Được, tôi sẽ cho em ăn no bằng chiếc miệng bên dưới!

Lời của Xuân Trường tuyệt đối không phải đe doạ suông, tay hắn nhanh chóng lột chiếc quần trên người anh xuống. Mặc kệ mọi sự giãy giụa chống đối từ Tuấn Anh, hắn bỏ luôn bước nới lỏng hay bôi trơn mạnh bạo đút trực tiếp cự vật vào trong chiếc "miệng" bên dưới.

-Áaahhhh...

-Sao hả? Vẫn còn chưa quen sao? Cho em ăn bao nhiêu lần rồi cơ mà! - Mỗi một câu nói Xuân Trường lại gia tăng lực đẩy

-Arghhh...hưm...đừng...đừng động! Đau quá!

Phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể khiến cho bên dưới của Tuấn Anh bắt đầu ra nước nhưng điều này chẳng giúp ích gì cho giảm đau cả.

-Urrghh...hức...Trườ...ường...đau quá!

-Đau? Không phải bên dưới em đang ra nước bôi trơn rồi sao?

-Trường...Trường...dừng....haahhhh...hức! - Tuấn Anh lắc đầu nguầy nguậy, bao nhiêu lần làm rồi nhưng anh không thể nào thích ứng được với cơn đau từ chuyện làm tình kiểu thô bạo này

Xuân Trường giữ cằm Tuấn Anh, hơi nâng đầu anh lên một chút, ép anh nhìn bên dưới bản thân đang bị xâm nhập.

-Sao hả? Trông có thích mắt không? Muốn nhiều hơn nữa không?

-Ư...không...không được!

Mỗi lúc làm tình như thế này, Tuấn Anh cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết, anh luôn cố gắng kìm nén không để bản thân phát ra những âm thanh d.âm dụ.c, cố gắng để đôi mắt không trào lệ xuống. Nhưng không thể, trước mắt anh nếu như không phải là người mà anh dành cả tâm trí yêu thương, không phải là người duy nhất khiến anh thổn thức thì có lẽ việc đó với anh đã dễ dàng hơn nhiều rồi.

[0611] ANGEL IN THE DARKNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ