CHAPTER 4

91 10 0
                                    

-Tại sao em ấy lại hoảng loạn đến nhiều như vậy? Chưa bao giờ em ấy như thế hết!

Xuân Trường tức giận nhìn đám người giúp việc đang cúi đầu. Trước đây không phải Tuấn Anh không có bất mãn đối với hắn, nhưng anh chưa bao giờ xử sự mất bình tĩnh như vậy. Hắn sốt ruột đi tới đi lui, mặc cho vết thương trước ngực hắn chỉ vừa được xử lý sơ qua.

-Cậu chủ, thành thật xin lỗi, vẫn như thường lệ tôi để thời gian không gian riêng cho cậu Tuấn Anh nhưng chỉ được một tiếng, chúng tôi bắt đầu thấy có tiếng đổ vỡ mới đến xem!

-Tại sao không gọi tôi sớm hơn hả? Mẹ kiếp!

-Cậu chủ bình tĩnh, cậu Tuấn Anh không có gì nguy kịch nhưng vết thương của cậu...

-Bỏ đi bỏ đi, dán miệng lại là được rồi!

-Cậu chủ...

-Chuyện gì nữa?

-Cái máy ảnh này...ừm, có lẽ cậu Tuấn Anh tức giận là vì nó!

Chiếc máy ảnh được những người giúp việc trong nhà nhặt lại và truyền đến tay Xuân Trường trong tình trạng đã bị vỡ nát phần vỏ máy, ống kính và màn hình đều nứt ra. Hắn cố tìm mọi cách khỏi động lại chiếc máy, cuối cùng cũng có thể xem được. Những bức ảnh qua lớp kính biến dạng cứ chậm rãi lướt qua, nơi ấy có một Xuân Trường rất khác, cũng là Xuân Trường mà Tuấn Anh yêu.

-Tuấn Anh à! Hôm nay bên cảnh sát gửi về các đồ dùng đã hoàn tất phục vụ điều tra!

-Aah! Cám ơn Trường, cứ để phía ngoài lát tôi sẽ xem!

-Tuấn Anh lại bị đứt tay? - Xuân Trường nhăn nhó bước tới gần anh

-Chỉ là...ừmmmm - Tuấn Anh lảng tránh ánh mắt của hắn, đầu ngón tay vừa bị cắt trúng cũng giấu vội ra sau

-Tuấn Anh? Đưa tay đây nào!

Lòi nói của Xuân Trường dần dần trở thành một cái gì đó không cưỡng lại nổi đối với Tuấn Anh, anh ngoan ngoãn đưa tay lại phía trước để hắn tỉ mẩn dán băng cá nhân lên.

-Sau này, cơm nước Tuấn Anh không cần làm nữa, tôi sẽ cố gắng về sớm nấu ăn cho, chứ dăm bữa lại đứt tay như thế này, hỏng hết đôi tay báu vật này!

Vừa nói hết, Xuân Trường liền cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay anh rồi cười nhẹ. Hành động lại lần nữa làm trái tim Tuấn Anh lệch nhịp, anh vội thu tay lại rồi đảo mắt đi nơi khác.

-Nếu để Trường làm hết, tôi còn có thể làm gì được nữa chứ?

-Không cần, tôi không muốn Tuấn Anh gặp vấn đề gì nữa, một vết xước nhỏ cũng không được! Sao lại nhìn tôi như vậy? - khi ánh mắt Tuấn Anh chuyển từ ngượng ngùng sang chút hờn dỗi nhìn hắn, Xuân Trường bắt đầu xuống nước - Được rồi, nếu Tuấn Anh vẫn muốn, tôi sẽ làm cùng!

Dứt lời, không để Tuấn Anh kịp phản ứng thêm, Xuân Trường vòng hai tay bọc cả người Tuấn Anh lại, tận tuỵ cầm tay anh cùng thái nốt chỗ rau củ đang làm dở khi nãy. Khoảng cách sát như vậy, trái tim Tuấn Anh càng đập nhanh hơn nữa, tâm trí cũng chẳng nghĩ ngợi thêm gì nữa, phó mặc người kia đang thoả sức ôm mình.

[0611] ANGEL IN THE DARKNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ