Chương 7: Đi dạo phố

734 39 0
                                    

"Có thật không? Con thật sự có thể lưu lại sao?" Ngô Thế Huân có chút mong đợi nói.
Lộc Hàm nghe được giọng điệu của hắn, lòng cậu khẽ nhói đau, đứa nhỏ này nhất định đã chịu rất nhiều khổ sở "Thật, về sau con hãy cùng Phát Phát gọi chú là cha nhé."
"A thật tốt quá, vậy về sau con cũng có thể gọi chú là Hàm Hàm ư, như vậy thật thân thiết." Nói xong hắn rúc đầu vào lòng cậu.
Lộc Phát sử dụng ánh mắt cảnh cáo hắn đừng quá vọng tưởng.
Ngô Thế Huân khẽ thu lại hành động, trước mặt con trai hắn nên giữ hình tượng chút thì tốt hơn.
"Con vui vẻ thế là tốt rồi." Lộc Hàm biểu tình cưng chìu nhìn hắn.
"Vậy nhóc bây giờ có thể nói cho chú biêt nhóc tên là gì không?"
"Chú kêu con là Huân Huân là được rồi."
"Huân Huân, vậy sau này con chính là Lộc Huân. Nhưng con cùng Phát Phát, hai người ai lớn hơn ai?" Lộc Hàm mặt khó xử, nhìn hai người họ, luôn luôn phải có một anh, một em mới được nha.
"Con là anh, kia là em." Lộc Phát nói. Sử dụng ánh mắt khiêu chiến "Xem ông làm sao bây giờ."
"Con là anh, kia là em." Ngô Thế Huân cũng không cam chịu yếu thế, cũng sử dụng ánh mắt ấy nhìn nhóc "Để cho Lão Tử làm anh nhóc, như thế nhóc sẽ không sợ bị thiên lôi đánh."
Phát Phát trừng mắt nhìn hắn "Tôi không thừa nhận ông là ba tôi."
"Dù con có thừa nhận hay không, đây đề là sự thật."
"..."
"..."
Lộc Hàm thấy hai người bọn họ trừng tới trừng lui, không thể làm gì khác hơn là tự mình nghĩ biện pháp." Người nào nghe lời người đó chính là anh. Thế nào?."
"Con nghĩ chúng ta cũng không cần phân xử ai là anh, ai là em, kêu tên là được rồi, dù gì con cũng không biết con được sinh khi nào." Lời nói mang theo một tia thương cảm.
Lộc Hàm có chút đau lòng nhìn hắn "Vậy cũng tốt, chúng ta dậy thôi, hôm nay là ngày nghỉ, không cần đi làm, chúng ta đi đi dạo phố có được hay không, thuận tiện đi mua cho hai con một chút đồ?"
Lộc Hàm không chờ bọn họ trả lời, liền đem bọn họ đuổi xuống giường, kêu cả hai chuẩn bị, cậu thật sự rất vui, cậu lại có thêm con trai.
Tại bách hóa, một người con trai nhỏ mang theo hai bé trai xinh đẹp, ngước nhìn xung quanh, lựa chọn hàng hóa.
"Cậu xem kìa, hai cậu nhóc và người con trai đó thật là xinh đẹp nha."
"Đúng, người con trai kia thật sự rất may mắn, có hai đứa con đáng yêu,xinh đẹp như vậy."
"Hâm mộ, hâm mộ."
Tâm tình Lộc Hàm rất tốt, cậu cũng không để ý xem những người bên cạnh thấy thế nào, mỗi tay dắt một đứa, dáng dấp Huân Huân giống con trai cậu như đúc, cậu có thể không vui sao.
"Phát Phát, Huân Huân, hai con xem xem bộ y phục này có được không?." Lộc Hàm cầm trong tay hai áo Đôrêmon,cùng hai cái quần jean đưa cho bọn hắn.
Phát Phát vui vẻ nhận lấy y phục, cha thích, nhóc cũng thích.
Ngô Thế Huân nhíu nhíu mày, nhìn Lộc Phát một cái, hắn nghiến răng ngiến lợi nhận lấy y phục. Thôi, mình bây giờ là một đứa trẻ, trẻ con ăn mặc như vậy, nên chấp nhận thôi.
Lộc Hàm nhìn hai nhóc tiến vào phòng thử đồ, hưng phấn giúp bọn hắn chọn y phục kế tiếp.
" Hàm Hàm, xem được không?"
"Phát Phát thật đáng yêu." Lộc Hàm ôm lấy Phát Phát in lại một cái hôn thật to trên mặt nhóc.
"Đúng, con trai của anh dáng dấp đáng yêu như thế mặc đồ gì đều đẹp." Nhân viên bán hàng nở nụ cười nói, cô chưa từng gặp qua cha con nào xinh đẹp như vậy.
Lộc Hàm kiêu ngạo canh chừng Bảo Bối Nhi Tử của cậu. Nhờ bộ máy sinh sản tốt như cậu, mới có thể sinh ra một cái Bảo Bảo đáng yêu như thế.
Ngô Thế Huân " tâm bất cam tình nguyện " mặc bộ quần áo đó đi ra ngoài.
Lộc Hàm vừa thấy, liền cao hứng chạy tới ôm lấy hắn, tặng một cái hôn thật to lên trên mặt hắn "Huân Huân, con thật đáng yêu."
Ngô Thế Huân nặng nề thở dài một cái trong lòng, thôi thôi, chỉ cần Hàm Hàm thích là tốt rồi.
Cứ như vậy Lộc Hàm lại chọn cho bọn họ mấy bộ y phục giống nhau, rồi vui vẽ dắt bọn họ đi ra ngoài.
"Hàm Hàm"
Lộc Hàm tò mò, là ai đang gọi cậu, khi cậu xoay đôi mắt sáng ngời lại,thì ra là...............
"Hàm Hàm thật là em, thật sự là em ư, anh còn tưởng rằng anh nhận lầm." Kim Mân Thạc kinh hỉ nhìn Lộc Hàm. Cậu vẫn giống như trước kia, đều khiến tim hắn gia tốc.
"Học trưởng là anh à, đã nhiều năm không gặp anh, anh có khỏe không?" Lộc Hàm không ngờ gặp phải học trưởng tại đây. Trước kia học trưởng rất chiếu cố cậu, quan hệ cả hai rất tốt, chẳng qua là sau khi lại học trưởng xuất ngoại, bọn họ liền mất liên lạc.
"Anh rất khỏe, còn em, cuộc sống của em dạo này thế nào?" Năm đó, khi hắn vừa mới chuẩn bị thổ lộ với cậu, đột nhiên người trong nhà bảo hắn phải xuất ngoại, cho nên hắn phải hoãn lại lời tỏ tình của mình, không ngờ mới vừa về nước, lại gặp được Lộc Hàm, chẳng lẽ đây là duyên phận trời định nên cho hắn.
"Rất tốt." Lộc Hàm vui vẻ nói, dĩ nhiên cuộc sống của cậu rất tốt, có tận hai đứa con trai ngoan ngoãn, có thể không tốt sao.
Ngô Thế Huân căm hận nhìn hắn, hắn thấy trong mắt người đàn ông kia có tình yêu say đắm với Hàm Hàm. Điều này làm cho hắn rất không thoải mái.
"Cha, cái thúc thúc này là ai vậy." Ngô Thế Huân ngọt ngào nói. Nhưng ánh mất lại như độc tiễn bắn về phía nam nhân bên cạnh.
"Oh, đây là học trưởng của cha, chú ấy đối xử với cha rất tốt."
Kim Mân Thạc lúc này mới chú ý tới hai đứa bé bên cạnh Lộc Hàm, dáng dấp thật xinh đẹp. Khoan, hai nhóc kia mới vừa gọi Hàm Hàm là mẹ, chẳng lẽ Hàm Hàm đã kết hôn.
"Hàm Hàm, đây là hai con của em ư?" Kim Mân Thạc thử hỏi.
"Đúng vậy, học trưởng, bọn họ thật đáng yêu phải không?." Lộc Hàm kiêu ngạo nói.
Ngô Thế Huân cùng Lộc Phát ngọt ngào nhìn cậu, đối với câu trả lời của Lộc Hàm họ cực kỳ hài lòng "Chúng con chào Thúc thúc." Thanh âm rất ngọt.
Thâm tâm Kim Mân Thạc bỗng có cảm giác mất mác, không ngờ Hàm Hàm đã kết hôn, xem ra hắn đã chậm một bước, có chút bất đắc dĩ nói "Chú cũng chào hai con."
"Hàm Hàm, sao anh lại không thấy chồng em, chẳng lẽ anh ấy không đi cùng em với con?"
Ánh mắt Lộc Hàm thoảng hốt, cậu không thể nói cho hắn biết là chính cậu cũng không biết ba ba của chúng nó là ai, nói như vậy không bị người khác cười mới chết."Chúng không có ba ba."
"Vợ chồng em ly hôn, là cãi nhau ư !?." Giọng nói Kim Mân Thạc có chút mong đợi. Nhưng Lộc Hàm không phát hiện.
Ngô Thế Huân tức giận trừng mắt liếc Kim Mân Thạc.
"Ba ba chúng nó đã chết." Lộc Hàm nói một cách lung tung, dù sao cậu cũng không biết ba ba chúng nó là người nào, có lẽ thật đã chết, nói như vậy sẽ không có lỗi, hơn nữa, Phát Phát căn bản cho tới bây giờ có lẽ không biết baba là cái gì .
Khuôn mặt Ngô Thế Huân tối đen.
" Vậy ah, nhưng chồng em vì lý do gì mà qua đời thế, những năm này em sống chắc hẳn rất khổ sở." Kim Mân Thạc có chút đau lòng nói.
"Anh .... Anh ấy vì uống nước mà sặc chết." Ngữ khi Lộc Hàm không có chút sợ hãi. Dù sao cậu cũng không biết hắn là ai, nói sao cũng được.
Kim Mân Thạc có chút giật mình nhìn Lộc Hàm, hắn lần đầu tiên nghe nói tới việc uống nước có thể sặc chết người, xem ra Hàm Hàm cùng chồng cậu ấy có quan hệ không tốt, là cực kỳ không tốt, khi Hàm Hàm nhắc tới cái chết của chồng, cậu căn bản một chút bi thương cũng không có.
Khuôn mặt Ngô Thế Huân tái nhợt, Lộc Hàm đợi xem, về sau anh sẽ dạy bảo em thế nào.
Lộc Phát buồn cười nhìn Ngô Thế Huân, khi nhóc nhìn thấy sắc mặt khó coi của hắn, lòng nhóc cực kì vui vẻ.
Kim Mân Thạc cũng không nói gì, dù là gì đi nữa, hắn cũng đã xác định Hàm Hàm hiện tại không có lão công, hai đứa trẻ này lại đáng yêu như thế, nếu như có thể ở bên chúng cùng Hàm Hàm, hắn nhất định sẽ xem chúng giống như con của mình, chăm sóc bọn họ thật tốt.
"Hàm Hàm, chúng ta đi ăn một chút nhé?"
"Được, học trưởng, đã lâu không gặp anh, thật có rất nhiều lời muốn nói?" Lộc Hàm vui vẻ nói.
Cả người Ngô Thế Huân cứng đờ, cậu nhanh như vậy liền muốn cho hắn đội nón xanh ư ( tại Trung Quốc đàn ông bị cho đội nón xanh, tức vợ họ đi ngoại tình, nói cách khác họ bị cắm sừng)
"Đi thôi Tiểu Bảo Bối, chúng ta đi ăn cùng Kim thúc thúc được không?" Lộc Hàm lôi kéo bọn họ đi, vui vẻ nói.
"Được, Hàm Hàm, con có chút hơi đói rồi." Phát Phát nói xong, trừng mắt nhỉn Ngô Thế Huân.
"Hàm Hàm, bụng của con đau quá." Ngoi Thế Huân ôm bụng, dáng vẻ rất khó chịu.
"Bụng làm sao đau, có phải ăn trúng cái gì không sạch sẽ đây?" Lộc Hàm gấp gáp ôm hắn, tay vuốt ve bụng của hắn."Như vậy có đỡ hơn không?"
"Ừ, đỡ hơn rồi, Hàm Hàm con muốn về nhà."
"Hàm Hàm, anh nghĩ nên đứa nó tới bệnh viện khám một chút đi, làm thế em cũng sẽ yên tâm hơn." Kim Mân Thạc nói.
"Được, Phát Phát, chúng ta đến bệnh viện được không?" Lộc Hàm nhìn hắn đau, mơ hồ cô cũng đau theo vậy.
"Hàm Hàm, con mới là Phát Phát, đó là Huân Huân, Hàm Hàm lại sai rồi." Lộc Phát bất mãn nói. Muốn nhóc coi Nhô Thế Huân là cha của mình ư, đánh chết nhóc cũng không tin, cõi đời này có thể có hai người xa lạ giống nhau mà. Nhưng lão đầu này cũng thật đáng yêu đấy chứ, dám giả bộ bệnh.
"Hàm Hàm, con không muốn đi bệnh viện, con muốn về nhà, có được hay không?" Nói xong hắn còn cố nặn ra hai giọt nước mắt.
Lộc Hàm lập tức đồng ý "Được, Huân Huân chúng ta về nhà. Mẹ ẵm con có được không?"
"Để anh ẵm tốt hơn." Kim Mân Thạc đưa tay muốn ôm người Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân né, đáng thương nói "Cha, con muốn cha ẵm."
"Được, được, cha ẵm." Lộc Hàm cố hết sức ôm lấy hắn.
"Hàm Hàm ẵm được không đấy, để Kim thúc thúc ẵm tốt hơn, được không?" Mặt Lộc Phát lộ ra vẻ tức tối. Nhóc cũng muốn cha ẵm hắn, nhưng chỉ sợ cha nhóc mệt, lão đầu đáng chết, tự dưng bảo cha ẵm, thật tức chết nhóc mà.
"Không sao Phát Phát, chúng ta nhanh về nhà đi, Huân Huân dường như rất khó chịu." Vừa nói cậu liền đi ra ngoài.
"Để anh đưa em về nhà, anh lái xe tới." Kim Mân Thạc cảm giác đứa trẻ tên Huân Huân này có chút lạ, nhưng lại không nói ra được lạ ở chỗ nào, có thể là nhóc không thích hắn thôi. Hắn cố ngăn cản mình suy nghĩ lung tung, nhanh chóng ra bãi lấy xe.
"Hàm Hàm cùng con ngồi ở ghế sau được không?" Ngô Thế Huân nhìn Hàm Hàm đổ mồ hôi, hắn có chút đau lòng nói, đưa tay khẽ lau mặt cậu.
Lộc Hàm cười ngọt ngào với hắn "Được thôi, miễn sao Huân Huân vui là được, bụng còn đau không !?."
"Dạ, có chút tốt hơn rồi." Ngô Thế Huân vùi mặt vào lòng của cậu, thỏa mãn nói, đã nhiều năm như vậy, thân thể cậu vẫn giống như trong kí ức của hắn, không có mùi của các loại nước hoa, chỉ có nhàn nhạt mùi thơm nơi cơ thể.
"Huân Huân, xem ra cũng tốt hơn rất nhiều rồi, Huân Huân nên xuống đi, Huân Huân xem xem, Hàm Hàm mệt muốn chết rồi." Lộc Phát cười nói, nhưng ánh mắt lại như muốn cảnh cáo "Ngô Thế Huân, đừng có tham lam quá mức".
"Không sao, cha không mệt." Lộc Hàm ôm Ngô Thế Huân vào người, để hắn có thể thoải mái chút.
"Hàm Hàm, nếu mệt thì thả con xuống đi, con đỡ hơn nhiều rồi." Ngô Thế Huân có chút lo lắng cho cậu.
"Không sao, để cha ôm con, cha vốn thích ôm con." Lộc Hàm vui vẻ nói, cậu hiện tại vô cùng hạnh phúc, cậu vô cớ bắt được một bé con đáng yêu như hắn, hơn nữa đứa nhỏ này còn vô cùng hiểu chuyện, sao cậu có thể không vui chứ.
Kim Mân Thạc nhìn về phía ghế sau, một nhà ba cha con, hắn thật hy vọng ba người này là người nhà của hắn.
"Hàm Hàm, hiện tại em một thân một mình chăm sóc bọn họ sao?"
"Đúng, vẫn luôn như vậy, thật tốt." Lộc Hàm cũng không định nói cho học trưởng biết,Huân Huân không phải là ruột thịt của cậu, cậu không muốn tổn thương tới tâm hồn nhỏ của Huân Huân.
"Vậy nhất định rất vất vả ?" Kim Mân Thạc có chút đau lòng liếc mắt nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm vẫn luôn có chút khó nắm bắt. Cậu có thể chiếu cố tốt hai đứa trẻ như vậy, thật là quá khó khăn.
"Không vất vả, chúng luôn rất ngoan." Lời nói này là thật, kể từ khi Phát Phát ra đời, nhóc luôn rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ khóc, hay làm khó cậu, tám tháng biết đi, mười tháng liền có thể lưu loát nói chuyện. Thời điểm nhóc hai tuổi đã có thể chiếu cố cậu, cậu sao có thể mệt mỏi, có lúc cậu thật cảm thấy cậu đang nuôi một tiểu quái vật, nhưng Phát Phát thật là ruột thịt của cậu, coi như là một tiểu quái vật cậu cũng thật vui.
"Anh nhìn ra được điều ấy, hai nhóc rất đáng yêu, nếu anh có thể có hai đứa con trai như thế này, anh khẳng định cũng rất hạnh phúc." Kim Mân Thạc nói.
Ngô Thế Huân vừa nghe xong lời Mân Thạc, sắc mặt hắn liền tối đen, hắn ta lại dám quyến rũ lão bà cùng con trai ngay trước mặt hắn à, nếu hắn chưa từng đáp ứng sẽ không tùy tiện tổn thương loài người, hắn thật muốn một chiêu đập chết tên này.
Lộc Phát nở nụ cười, nhìn bộ dáng của lão đầu kia, nhóc thật thỏa mãn, ai kêu hắn ta nhiều năm như vậy chưa từng trông nom qua cha con bọn họ, mặc dù không có lão ta, cuộc sống của cha con họ vẫn trôi qua một cách vui vẻ, nhưng trong đáy lòng nhóc luôn hy vọng có thể có một ba ba,để khi ở thời điểm nhóc không có năng lực bảo vệ cha, ba ba có thể bảo vệ bọn họ.
"Học trưởng nhất định sẽ có, nhưng, học trưởng anh cho đến bây giờ vẫn chưa kết hôn sao?" Lộc Hàm có chút không thể tin được, năm đó học trưởng vốn là một hot boy tại trường. Tướng mạo đẹp trai, gia thế tốt, cậu biết có rất nhiều nữ sinh, nam sinh thích hắn, nhưng cậu cũng không hiểu tại sao hắn vẫn luôn vui vẻ chăm sóc cậu, làm hại cậu trở thành đối tượng công kích của nữ sinh,nam sinh toàn trường, cuộc sống rất ư khổ sở.
"Không có, bởi vì trong lòng anh vẫn còn hình bóng của cậu ấy." Kim Mân Thạc nhìn Lộc Hàm.
"Thật không nghĩ tới học trưởng còn là một người si tình, người mà anh yêu nhất định sẽ rất ưu tú, nếu như cậu ấy có thể ở bên anh, nhất định sẽ rất hạnh phúc."
"Em thật nghĩ như vậy." Kim Mân Thạc có chút mừng rỡ nói.
"Dĩ nhiên, học trưởng tốt như vậy, người nào có thể gả cho anh, người ấy thật có phúc." Lộc Hàm nói với vẻ rất nghiêm túc.
"Vậy..."
"Mẹ, bụng của con lại đau, a đau quá nha..." Ngô Thế Huân cắt đứt lời Kim Mân Thạc, nếu để cho hắn ta nói tiếp, lão bà của mình, liền bị hắn bắt cóc rồi.
"Tại sao lại đau?" Lộc Hàm muốn khóc.
"Hàm Hàm giúp con xoa xoa đi." Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm bộ dạng thật hạnh phúc, lại có chút đau nhói trong tâm.
Kim Mân Thạc có chút tiết nuối nhìn Lộc Hàm, hắn lại không dễ dàng nói lên tâm ý của bản thân mình rồi.
Lộc Phát lạnh nhạt nhìn hết thảy mọi chuyện.
Cứ như vậy, xe tiếp tục chạy với bầu không khí yên tĩnh mà kì quái.

[HunHan]Cha con tranh sủngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ