Vegas.
Tôi tỉnh dậy khi đầu vẫn còn nhức. Cố gắng quét một lượt xung quanh phòng để tìm khiến thân ảnh quen thuộc. Không thấy. Pete của tôi rốt cuộc đâu rồi ?
Tôi ghét mùi khử trùng của bệnh viện, cũng ghét màu trắng tinh khiết đầy lạnh lẽo ở nơi này. Nó khiến tôi bất giác nhớ lại quãng thời gian trước kia, một hồi ức đầy tồi tệ và tôi ghét nó. Cơ thể vẫn chưa được hồi phục hoàn toàn và đó là lí do vì sao tôi không thể ngồi dậy quá lâu được. Cuối cùng tôi cũng bất lực nằm xuống, ngước nhìn trần nhà rồi suy nghĩ những chuyện đã xảy ra.
Tôi vẫn nhớ khoảng khắc khi viên đạn lao thẳng tới người Kinn. Đúng là tôi chẳng mấy ưa gì anh ta nhưng bản năng của chính mình khiến tôi buộc phải lao ra và đỡ cho Kinn một viên đạn. Khi đó đã hỗn loạn đến nhường nào và máu của tôi vẫn không ngừng chảy khi viên đạn sắt lạnh lẽo tiếp xúc trực tiếp với da thịt. Giây phúc cuối cùng người tôi nhớ đầu tiên vẫn là em ấy. Pete vẫn là thứ quý báu mà tôi không lỡ lòng đánh mất.
Tôi đã mơ thấy một giấc mộng dài. Người con trai trong chiếc áo phông màu xanh lam đang đứng đợi tôi ở cuối con đường nhưng kì lạ thật, tôi không thể bước tới. Chàng trai quay lại nhìn tôi, nở một nụ cười xinh xắn, vươn cánh tay ra muốn tôi bắt lấy...là Pete. Ngay cả trong giấc mơ của tôi, em ấy vẫn đẹp đẽ tới vậy. Thế nhưng có làm thêm cách nào đi chăng nữa tôi vẫn không thể chạm lấy bàn tay em ấy.
Bất lực chạy theo nơi em ấy đang đứng đợi. Con đường khi nãy còn là một màu hồng mộng mơ, ngập tràn tinh khôi tự nhiên trở lên tối nhẻm, u ám tới lạ. Màn mây tối đen bỗng kéo tới bao trùm lấy tôi. Mạnh mẽ muốn vùng vẫy, muốn được chạy tới chỗ Pete nhưng không thể, trước mặt tôi Pete đã hoàn toàn biến mất rồi. Trên gò má tôi bỗng lăn dài những giọt nước mắt. Tôi không thể kiềm chế nó được, lần lượt cứ lã chã rơi xuống. Trong giây phúc tiếp theo, tôi bất lực gào thét tên Pete. Tôi muốn thấy em ấy, muốn ở lại với em ấy. Tôi hối hận rồi, tôi muốn ích kỉ một lần.
Bước chân càng lúc càng nhanh, tôi chạy vội vàng về phía trước nhưng kết quả thì vẫn chỉ bằng không. Một khoảng đen tĩnh lặng. Không có bất kì thứ gì hết, không có Pete. Tôi của hiện tại chính là :sợ đánh mất em ấy.
"Vegas, không phải anh nói anh sẽ bên em hay sao ? Mau tỉnh lại. Vegas, anh là ai cơ chứ ? Nếu không tỉnh lại em sẽ tới tìm anh đấy. Mau, mau dậy ôm lấy em đi có được không ? Em nhớ anh. Em nhớ anh rồi..."
Giọt nước mắt của người con trai đang lăn dài trên gò má. Một vài hạt nước theo chiều gió bay ngược lại, thấm lên đôi mắt thẫn thờ của tôi. Từng giọt nước mắt bỗng hoá thành một cơn mưa rào to thật to. Pete lại tiếp tục biến mất, một mình tôi đứng sừng sững giữa cơn mưa như sự tức giận của mẹ thiên nhiên. Mong muốn được cử động nhưng hoàn toàn không thể. Đúng, tôi đang cảm thấy run sợ, chưa bao giờ tôi lại có cảm giác khinh hãi tới thế. Hàng loạt những khung cảnh vừa diễn ra khiến tim tôi đau đơn như ngàn con dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim non nớt bên lồng ngực trái vậy. Còn chưa thể kiểm soát hết cảm xúc bên trong mình, Takhun lập tức xuất hiện trước mặt tôi. Dùng hết tất cả những gì mình có mà hét thẳng vào mặt tôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tình đầu. (VegasPete)
Fanfiction"Tình đầu" Đẹp nhất vẫn là ngày em đến bên tôi, trao cho tôi hơi ấm mà trước giờ chính tôi luôn khao khát. Sự ngọt ngào tới với cuộc đời vô vị của tôi vừa đột ngột vừa khiến tôi rung cảm. Liệu rằng em có thể đừng buông tay tôi suốt đời này được khô...