Bà Fujita đẩy yatai về nhà. Cái lưng của bà đã đau nhức rồi, bà đã định dẹp hàng nghỉ sớm nhưng rồi khách tự dưng đến đông nên bà cố nán lại. Cứ nghĩ đến cái tuổi gần trời xa đất này sẽ nhận được sự phụng dưỡng từ con cái, nhưng không bà vẫn quay cuồng với những mối lo cho con trai của bà. Nó vẫn mãi chưa lấy vợ, bà muốn cày thêm chút tiền đưa cho con trai mua nhà mà lấy vợ sinh con.
Bà ngồi khoanh chân trước bình đựng tro cốt của bà Chikako. Bà ta đúng là một người bạn chẳng giữ lời, đã hứa sẽ cùng nhau bán yatai đến khi không còn sức nữa thì thôi. Ấy vậy mà bà ấy dám tự tử, lại còn chẳng nói lời nào với bà. Bà Fujita với tay xoa lên chiếc bình, sống mũi lại cay xộc:
- Bà có biết không có bà đi bán cùng tôi buồn lắm không? Chết thì cũng phải chết cùng nhau chứ. Bà coi vậy được hả? Bỏ tôi lại bà vui lắm phải không?
Mặc dù trách người bạn già ra đi chẳng nói lời nào, bà Fujita cũng tự trách bản thân chẳng nhận ra bà Chikako đang bị bệnh. Người bạn già lúc nào cũng âu lo đó dĩ nhiên sẽ không để ai phải lo lắng cho mình cả rồi. Bà ta chọn cách này để không ai phải bận tâm nữa cả. Nhất là thằng con trai Kiyoshi.
- Tôi biết bà lúc nào cũng bảo rằng nuôi con không nên trông đợi nó phụng dưỡng lúc về già. Nhưng thế này có phải quá thảm rồi không?
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên đều đặn. Bà Fujita vội vã lau nước mắt rồi chạy ra cửa chính, không biết đêm hôm khuya khoắt lại còn có ai đến. Mở cửa chính ra, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra.
Sau khi nhận ra đó là Kiyoshi, bà Fujita lập tức đóng sập cửa lại. Nhưng Kiyoshi đã nhanh tay hơn, lấy tay chặn cửa để rồi bị kẹt cứng. Chắc hẳn phải đau lắm nhưng anh không có ý định rút lại, cuối cùng bà Fujita chịu thua phải mở cửa ra. Giọng bà quát lớn:
- Sao? Mày còn muốn gì? Hả? Đừng hòng tao cho mày đưa tro cốt của Chikako đi. Mày không xứng làm con của bà ấy.
Kiyoshi vẫn lễ phép trả lời:
- Con chào dì. Con đến đây muốn hỏi dì một số chuyện.
Thái độ trịnh trọng của Kiyoshi khiến bà Fujita nhăn tít mặt, nhưng bà vẫn chưa có ý định sẽ tiếp chuyện Kiyoshi. Thấy vậy, anh nói tiếp:
- Con muốn biết rõ hơn về việc mẹ nhận nuôi con như thế nào.
Bà Fujita cười khểnh:
- Được, nếu mày đã muốn biết tới vậy thì tao cũng kể cho mày biết. Vào nhà đi, chuyện dài lắm.
Kiyoshi cẩn thận cởi giày, bước vào căn nhà nhỏ của bà Fujita.
Bà Fujita pha một cốc trà nóng cho mình. Chuyện của hơn chục năm trước giờ lại như rõ mồn một trước mắt. Kí ức của con người thật là đáng sợ mà.
Bà nhớ Chikako luôn là một con người nóng tính nhưng tốt bụng. Những ngày đầu mới tình cờ mở quầy hàng yatai ở cạnh nhau, hai bà luôn cãi nhau nảy lửa. Nhưng rồi, thời gian thấm thoắt qua, dường như người này thấu được cái cơ cực của người kia nên đã thành bạn tâm giao lúc nào không hay. Bà Chikako lúc đấy cũng chẳng còn trẻ nữa, tuổi xuân con gái cứ mãi tiêu tốn vào vòng quay cơm áo gạo tiền. Người bạn không sốt ruột nhưng bà Fujita lại như ngồi trên đống lửa. Ngày nào, bà Fujita cũng yêu cầu người bạn mình đi xem mắt nhưng bà Chikako vẫn bình chân như vại.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chờ ngày anh đào nở hoa
Short StoryTruyện ngắn sau khi tham gia lớp học viết tháng 10 năm 2021. Sau đây là đề bài mình nhận được. Nhân vật: Nam Tuổi: 20 Nghề nghiệp: Bác sĩ Nơi chốn: Tokyo Biến cố: Phát hiện mình là con nuôi. Câu chuyện này không được giải gì hết trơn nhưng mình vẫn...