V. Đội Mũ Lên Đầu

284 36 9
                                    

Ngay sau cánh cửa là một vị giáo sư già quen thuộc với Salem. Bà mặc một chiếc áo màu ngọc bích, gương mặt toát lên một nét nghiêm nghị chưa bao giờ phai, vẫn cao sang y hệt một chú mèo đắt giá.

"Tất cả các tân sinh năm nay đều đã có mặt ở đây, thưa giáo sư McGonagall," Bác Hagrid nói.

"Được rồi, cảm ơn bác Hagrid. Bây giờ hãy giao bọn nhỏ cho tôi." Vị giáo sư già tên McGonagall cũng đáp lại ông. "Tất cả theo ta."

Giáo sư dẫn đám trẻ năm nhất rẽ trái khi bước vào lâu đài. Đi tới một căn phòng trống, cả ba đứa đều có thể nghe thấy những tiếng ồn ào của các học sinh trong trường, chắc đang bàn tán về học sinh năm nay như tụi nó.

Giáo sư McGonagall bắt đầu thuyết giảng về nội quy, các nhà trong Hogwarts. Trước khi bước ra khỏi căn phòng, cô McGonagall chỉ nhắc nhở mọi người sử soạn lại bản thân.

Salem xoắn xoắn đuôi tóc. "Cậu nghĩ tớ có cần  gì không?"

"Không đâu," Speranza lắc nhẹ đầu. "Mà Salem này?"

"Hửm? Có gì à?"

"Cậu có quan hệ gì với hai người kia không?" Speranza chỉ ngón tay phía hai cặp song sinh với mái tóc đỏ, mặt đầy tàn nhang chả khác gì cô. Đó chỉ là một câu hỏi trong vô thức, Speranza cũng không biết vì sao mình lại hỏi vậy.

"Chịu-"

Tiếng trò chuyện rôm rả đột ngột bị cắt ngang bởi một tiếng hét, kéo thêm những tiếng hét khác ngay sau đó. Bức tường bỗng nhiên xuất hiện tầm hơn hai mươi con ma đang lơ lửng trên không trung, chúng mãi nói chuyện mà không để ý đến những khuôn mặt đầy sợ hãi của tụi nhỏ.

Giáo sư McGonagal quay trở lại không lâu sau đấy, yêu cầu đám năm nhất xếp hàng ngay ngắn trước khi vào đại sảnh đường.

Bước vào bên trong. Ánh sáng từ phía trên cao đã lôi kéo sự chú ý của Salem đầu tiên, đó là hàng hà sa số những cây nến đang cháy, trôi nổi trong không trung; Rồi cao hơn nữa là vòm nhà, trông như một bầu trời đen mun đầy ắp các ngôi sao lắp lánh như kim tuyến.

Mãi cô mới gỡ được cả hồn phách ra khỏi đó. Lòng tự nhủ nhìn lên trên đủ rồi, nhìn xung quanh đi.

Xung quanh cũng không kém cạnh gì.

Đập vào tầm nhìn cô là những bộ dĩa và cốc vàng đến đỏ mắt trên bàn ăn, tiếp đến là hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn năm nhất. Đầu đại sảnh đường có một dãy bàn của các giáo viên, ở giữa là một chiếc ghế với cái nón cũ kĩ đầy bụi bặm.

Cái nón đó đột nhiên vặn vẹo, rách toạc thành một cái miệng xấu xí. Rồi nó bắt đầu hát vang bằng cái giọng ca kinh khủng.

Kinh khủng đến thế nào ư? Thôi dẹp luôn đi.

"Tệ đến nỗi một giọng ca kinh khủng cũng chê bai," Speranza thì thầm.

Salem gật đầu đồng tình, rồi cô chìm trong những dòng suy nghĩ linh tinh mà không để ý giáo sư McGonagal với cuộn giấy da trong tay. "Ta gọi tên trò nào thì trò đó hãy bước lên."

"Cedric Diggory."

Đó là một cậu trai, phải nói là cực kỳ đẹp mã, với cái nhan sắc kia thì cứ mười người đi đã hết mười người ngoái nhìn. Salem cũng không ngoại lệ, ai mà chả yêu cái đẹp chứ.

[ Harry Potter ] Hồi Sinh Người ChếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ