___
Hội chứng trầm cảm cười.
___
Gần đây, CDC (Trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh) vừa triển khai một dự án mới mang tên Ngôi Nhà Nụ Cười, dành riêng cho bệnh nhân mắc hội chứng trầm cảm cười, địa điểm đặt tại khu phục hồi bệnh nhân, chào đón mọi thành phần xã hội tham gia, hoạt động thiết kế như một bữa tiệc đơn giản, không hề đề cập gì đến chứng trầm cảm.
Hội chứng trầm cảm cười là một dạng bệnh trầm cảm, hiện nay xuất hiện ngày càng nhiều tại nơi làm việc và các hoạt động xã giao, thường chỉ có người ngụy trang cảm xúc trầm cảm cho phù hợp với lễ nghi xã giao, cố gắng gượng cười, không thể xử lý áp lực từ bên ngoài một cách đúng đắn, biểu hiện cụ thể là cõi lòng đã tan nát nhưng vẫn giữ hình tượng tích cực lạc quan, sợ bị người khác nhìn thấu, lòng tự tôn cao, hiếm khi giãi bày trải lòng, một mình đối mặt với vực thẳm, nụ cười và sự tích cực của họ đều là giả, tình cảm không đồng nhất với cảm xúc nội tại nên khó mà thể hiện được mặt chân thật.
Bệnh nhân mắc hội chứng này rất ít người dến bệnh viện điều trị, họ cũng không coi mình là bệnh hân, những gì bác sĩ có thể làm bị hạn chế, thế nên phòng công tác xã hội phải vào cuộc, cố gắng tiến hành can thiệp bên ngoài bệnh viện.
Dự án Ngôi Nhà Nụ Cười do bác sĩ Vương đề xuất, anh ta là thạc sĩ ngành công tác xã hội, nhân vật máu mặt của CDC, là người nhiệt tình năng nổ, luôn xem chuyện của bệnh nhân là chuyện của mình, ôm đồm nhiều việc, có lẽ muốn xóa bỏ tất cả đau khổ do bệnh tâm thần gây ra trên thế gian. Anh ta rất được bệnh nhân yêu thích, nhưng các bác sĩ lại hơi chán ghét, bởi vì anh ta thường làm phiền bác sĩ để đòi hỏi lợi ích cho các bệnh nhân phục hồi, bất kể thời gian và địa điểm, nơi làm việc của anh ta là phòng công tác xã hội cách bệnh viện mấy dãy nhà, nhưng thường hay bắt gặp anh ta ở khoa lâm sàng Một và Hai, đuổi theo bác sĩ khoa hỏi này hỏi nọ, nghe ngóng tình hình của bệnh nhân phục hồi lúc còn nằm viện, bác sĩ khoa lâm sàng Một và Hai hễ thấy anh ta đều cố tránh đi.
Ngôi Nhà Nụ Cười là một trong các dự án lớn của phòng công tác xã hội trong năm nay, người lên kế hoạch và phụ trách thực hiện đều là bác sĩ Vương, nghe nói dự án đã được đề xuất từ năm kia, bị bác bỏ bốn năm lần, mãi đến năm nay mới được phê duyệt.
Dự án Ngôi Nhà Nụ cười gồm hai phần, phần một là tổ chức sự kiện giao lưu hàng tháng, kêu gọi các bệnh nhân có tiềm năng mắc hội chứng trầm cảm cười đến tham dự, chủ yếu là hoạt động vui chơi giải trí, chọn lọc ra những người phù hợp và bằng lòng điều trị để thành lập nhóm tương trợ; phần hai là điều hành nhóm tương trợ, thu hút thêm thành viên để đối phó với hội chứng trầm cảm cười một cách lành mạnh và hiệu quả.
Hoạt động không tập trung vào chứng trầm cảm, không nhắc đến ba chữ này, cũng không giống các buổi tọa đàm giao lưu tâm lý truyền thống, đây chỉ là một buổi hoạt động giải trí, khẩu hiệu được in trên băng rôn và tờ rơi là: "Lễ hội dành cho những người luôn vui vẻ nhưng không hạnh phúc."
Ban đầu chẳng bao nhiêu người đến, người đến cũng không phù hợp tiêu chuẩn, lần đầu sau khi hoàn thành bài kiểm tra đơn giản qua mạng chỉ có mười người đến tham dự. Khi đến nơi, họ không thích nơi tổ chức hoạt động lắm, cũng không rõ tính chất của hoạt động này, chỉ biết có liên quan đến sức khỏe tâm lý, được ăn, được uống, được chơi, lại còn miễn phí.
Trong mười người đó, đến cuối cùng chỉ chọn được một người phù hợp điều kiện và bằng lòng tham gia nhóm tương trợ lâu dài của Ngôi Nhà Nụ Cười.
Chuyện này cũng bình thường, hội chứng trầm cảm cười thường xuất hiện ở nhóm người thành đạt, có trình độ học vấn, địa vị xã hội cao, nhóm người này rất chú trọng việc bảo mật chuyện riêng tư, không thích lãng phí thời gian đến đây để phơi bày bản thân, có thể sau khi tan làm họ chỉ ở lì trong nhà, không tham gia các hoạt động xã hội khác. Vì vậy, ngoài hoạt động ngoại tuyến, Ngôi Nhà Nụ Cười còn tổ chức chương trình phát sóng trực tiếp ngày chia sẻ và ngày kiểm tra trực tuyến, chương trình này tiếp xúc được nhiều bệnh nhân tiềm năng hơn, tính riêng tư và độ tương tác đều cao hơn.
Đến khi tổ chức sự kiện ngoại tuyến lần thứ ba, số người tham dự bắt đầu tăng lên, có ba, bốn mươi người. Tôi luân chuyển công tác đến CDC, bị bác sĩ Vương kéo đến đó phụ giúp, Hạt Dẻ Nhỏ tuy ở khoa lâm sàng Hai nhưng vẫn bị tôi kéo đến giúp một tay. Sự kiện diễn ra rất sôi nổi, đều là những người đã quen tươi cười, Hạt Dẻ Nhỏ còn cảm thán, trông họ đâu giống bị trầm cảm, còn khỏe mạnh hơn cả cậu ấy nữa là.
Nhìn một vòng, đa số mọi người đều đã bỏ qua sự dè dặt ban đầu, bắt đầu nhiệt tình hơn, như đang ganh đua xem ai tích cực hơn vậy.
Tôi quan sát ba mươi tám người có mặt trong phòng, chắc hôm nay chọn được hai ba người phù hợp gia nhật nhóm tương trợ là khá lắm rồi.
Sự kiện có rất nhiều thiết bị, tôi phải chạy qua chạy lại liên tục, suýt làm rơi đồ, được một cô bé đi ngang qua đỡ giúp. Cô bé trông khá nhỏ tuổi, còn mặc đông phục cấp hai, tóc buộc rất cao, trông rất năng động, tính cách cũng rất nhiệt tình, nói năng dõng dạc, nhanh nhẹn giúp tôi chuyển đồ, còn chạy giúp tôi mấy lượt.
...
Hi~ mình đã quay trở lại rồi đây! Tết năm nay thế nào? còn tui thì vui lắm kkk.
Hmm... mình nghĩ sẽ có bạn hiểu nhầm? hoặc không? nhưng vẫn nên nhắc với các bạn một chút rằng đây là các mẩu chuyện ngắn nha! được tác giả Mục Qua tổng hợp lại tự chính kinh nghiệm của cô ấy! mình thực cũng không biết những câu chuyện này sẽ diễn ra cái gì tiếp theo... Ví dụ như Câu chuyện thứ nhất vậy~ trong sách chỉ được đến đó không nói tiếp theo cuộc sống của Vũ Kỳ ra sao? Hay Tạ Tống Mỹ có thực sẽ đưa Vũ Kỳ học bơi hay không?... mình đều không thể đoán được?! Nếu như nói như vậy khó hiểu quá thì các bạn cứ coi mỗi câu chuyện đều sẽ là OE đi... Thế thì sẽ dễ hiểu hơn á~
__ Chỉ đăng tại Wattpad __
BẠN ĐANG ĐỌC
HỒ SƠ TÂM LÝ HỌC __ TÂM THẦN HAY KẺ ĐIÊN
Short StoryĐây là một số câu truyện được phóng theo kinh nghiệm của chính bản thân tác giả khi thực tập tại bệnh viện tâm thần. tác giả tên : Mục Qua Được Ngọcc chuyển từ sách sang đây mong được sự ủng hộ từ mọi người _ Chỉ đăng tại Wattpad __