6. Shopping Gặp Âm Binh

760 111 3
                                    

- Ưm... sáng rồi...

Cậu bò dậy khỏi giường và đi vệ sinh cá nhân rồi xuống tầng mở tủ lạnh ra lấy bánh với sữa rồi lại bật Tivi lên xem

Cậu cứ sống mãi như này cũng được một tháng rồi... cứ ăn rồi ngủ, cậu ở nhà trong một tháng. Nhờ vậy mà cơ thể cậu cũng đầy đặn hơn trước

- Ơ, hết đồ ăn rồi...

Lần nữa mở tủ lạnh ra cậu mới để ý, hoá ra là hết đồ ăn rồi. Cậu lên phòng mở tủ đồ ra xem có cái áo dày nào không, trời đang dần lạnh và cậu không muốn bị ốm, bị ốm sẽ phiền phức lắm

Mở tủ ra, toàn những bộ đồ rách rưới lúc trước...

- Mình có tiền mà, nên đi mua đồ mới thôi. Tiện thể mua đồ ăn luôn vậy

Vừa nói cậu vừa lấy hết bộ đồ dính bẩn kia đi vứt vào sọt rác rồi cầm bốn triệu ra ngoài... đi đến chợ, cậu vào lựa đại mấy bộ đồ đông hè vừa người rồi mua qua loa vài vỉ sữa cùng với mấy cái đồ ăn nhanh. Xong thì trả tiền và đi về

Cứ tưởng sẽ yên bình và nhanh gọn về đến nhà, nhưng đời không như mơ. Cậu Vô Tình gặp phải Yohan đang ngồi bán giày bên lề đường và mắt của cậu và Yohan lần nữa Vô Tình chạm vào nhau

Yohan với vẻ mặt bất ngờ nhìn cậu, cậu ngoài mặt cũng là vẻ bất ngờ nhìn Yohan. Nhưng trong lòng thì đang nhăn nhó

Daniel: /Đuma- cái duyên phận lonz gì đây? cứ tưởng mình sẽ có một cuộc sống yên bình, yên tĩnh và một mình Bình Yên cơ mà! Sao cứ chạm mặt mấy đứa kiểu này thế nhò? Âm Binh thật chứ/

Yohan đột nhiên chạy lại gần và ôm cậu, cậu cũng nhanh chóng định hình rồi nở một nụ cười tươi và ôm Yohan

Daniel: Lâu rồi không gặp, Yohan... |Dịu dàng|

Yohan buồn bực nói: Cậu đã đi đâu thế! Cậu bảo có mệt mỏi hay gì thì đến gặp cậu mà! Mỗi tuần tớ đều đến khu phố ấy nhưng họ nói cậu đột nhiên biến mất...

Yohan không kìm được mà giọng nghẹn như sắp khóc. Daniel cậu nhẹ giọng vừa nói vừa xoa đầu Yohan

Daniel: Không sao... tớ ở đây rồi... tớ đang ở trước mặt cậu mà~

Yohan với gương mặt ngây ngô sịt sùi nói: Cậu... sẽ không bỏ tớ rơi tớ đâu... đúng không?

Daniel cười ngượng nói: Ừ-ừm... /Ủa đụ, gì kì zậy. Không bỏ rơi mày? Rốt cuộc mày muốn gì từ tao đây? Thôi thì đành dắt nó về làm osin vậy/

Yohan: Đó giờ cậu đã ở đâu vậy? Sao đột nhiên mất tăm không một lời nào thế, các chị ở khu phố rất lo cho cậu đấy...

Daniel: Cậu đang trộm giày rồi đi bán theo lời của anh Samuel à |Dịu dàng|

Yohan: Ừm... đó là cách duy nhất để tớ có thể kiếm tiền

Daniel: Hiểu rồi, cậu dọn đống giày đấy lại rồi bế con chó kia lên. Cùng tớ về nhà đi

Yohan: Nhà á?! Ở nhà cậu c-có bố mẹ không...

Daniel: Không, tớ mồ côi. Chúng ta cứ về trước đã rồi nói chuyện sau nhé

Cả hai cùng nhau đi bộ bề nhà, Yohan hoa mắt trước căn nhà đẹp đẽ này. Nhà cậu nghèo nên khi vào đây cậu cảm thấy có chút ngượng

Fake PersonalityNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ