- Trả Thù.(2)

537 35 6
                                    

Chu Di Hân hả hê, nàng ngồi dậy trân gương mặt đắt ý nhìn nữ nhân đang ngồi gài nút áo ngay góc giường. "Đêm qua Kha Kha đã say, chúng ta thực sự đã xảy ra quan hệ...Kha Kha nhớ chứ?" Trần Kha không trả lời, không một phản ứng gì.

Chu Di Hân hết sức khó chịu liền nhích cả cơ thể trần trắng nõn nà sang, quàng tay ôm lấy cổ cô ấy. "Chẳng lẽ Kha Kha không nhớ gì sao? Hưm! Thật bất công mà, đối với người ta thật lạnh lùng quá đi"

"Tôi sẽ tìm em sao."

Chu Di Hân nhoẽn miệng cười, nàng nghiêng người buông cổ Trần Kha ra để cho cô ấy đứng dậy. "Thế...mặc kệ bên ngoài Kha Kha làm gì, mỗi tuần phải đến "thăm" em nhé?"

"Chắc chắn." Trần Kha khẳng định. Rồi cô quay sang nhìn thẳng vào mắt Chu Di Hân bằng ánh mắt đểu cán. "Đêm qua thật sự xảy ra quan hệ sao??? Em khẳng định có đúng không?"

"Chị hỏi cái gì vậy?" Chu Di Hân bất ngờ lại bị Trần Kha đè lên người, cô ấy ấn cho nàng một nụ hôn vào ban sáng, rồi nhếch mép nói tiếp. "Mặc kệ thứ gì đã xảy ra! Tôi sẽ chẳng quan tâm đến. Trên đời này cái gì bây giờ cũng là lừa gạt lợi dụng tôi...em xem tôi còn gì để lợi dụng cứ tiếp tục lợi dụng đi!"

"...Nè!!! Kha Kha...ưm...!!!"

"Tôi đương nhiên sẽ đáp ứng em, chỉ cần em biết nghe lời thôi..."

"Sao chị lại..." Chu Di Hân hơi chau mày khó chịu, rõ ràng Trần Kha giờ đây lại dâng đến cho nàng cảm giác là lạ. Chẳng lẽ cô ấy đêm qua không hề say và đã phát hiện ra được hết kế hoạch của nàng rồi sao.?

Sao cứ như đang là một người khác vậy.??? Di Hân nở một nụ cười, ôm nhẹ Trần Kha vào người và nàng hết sức cưng chìu. "Người ta sẽ đáp ứng mọi thứ cho cưng! Chỉ cần cưng phải biết chiều người ta nha~."

Trần Kha xem như đã thoả thuận với Chu Di Hân, cô vác cái áo vest rồi hôn gió một cái để ra khỏi căn phòng đầy ngột ngạt này, nụ hôn đó khiến tim Chu Di Hân bấy giờ đã rụng đi mất. Nàng âm thầm suy nghĩ trong lòng "Nhất định phải làm cho nữ nhân này hoàn toàn tự nguyện muốn ở cạnh nàng, tự nguyện thuộc về nàng, chứ không phải giở trò giả giả thật thật để giữ chân cô."

Sau đó, khi ra khỏi phòng, Trần Kha lập tức chuyển đổi đôi mắt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Cô nghiến răng ken két. "Bây giờ tôi làm thật đây, lỡ bị mấy người tướt đi tất cả rồi, tôi bị chơi đến nổi mất hết nhân cách. Đã muốn làm thú, tôi làm cho mấy người xem..."

Trần Kha không phải loại ngu ngốc, đã đoán ra từ hôm qua rằng Chu Di Hân chắc chắn có liên quan đến Ngô Cao Tuấn, cô ấy và hắn, cùng với cả Trịnh Đan Ny...họ hùa với nhau bắt cô làm con mèo, treo mỡ trước mắt cô cho cô chạy tới chạy lui làm trò cười.

Giành giật, lừa gạt...họ làm như cô là một món đồ chơi. Cô đã không phải là con người trong mắt bọn họ từ lâu rồi mà. Nhếch môi hình thành một nụ cười khinh, Trần Kha mặc kệ tình trạng đau đớn của trái tim, cảm xúc của mình ngay lúc này ra sao. Dường như cô đã quen với điều đó rồi...

Trần Kha hất mặt đi ra khỏi ngôi nhà lớn của Chu Di Hân thật oai phong. Trong đầu đã hình thành nên đủ thứ chuyện tàn độc, đủ để tự bản thân tồn tại giữa cái cuộc sống khốn nạn này...và đủ để trả đũa những kẻ đáng ghét nào đó nữa.

[GNZ48] [Đản Xác] Đoạn Tình Cảm Bị Em Chà Đạp.! [Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ