Ngoại truyện: Nhan Tĩnh (2)

7.8K 284 34
                                    

Tôi bắt đầu nhớ Tần Duật. Mỗi ngày đều bị nhớ nhung bào mòn đến hít thở không thông. Nhưng bây giờ anh đã là chồng của Quách Phương, đã là người thừa kế Tần thị cao không với tới.

Tần Duật đã không còn là chàng thiếu niên năm nào, đã không còn là chàng trai từng yêu Nhan Tĩnh nữa.

Có một đêm tôi mượn rượu giải sầu - say khướt. Tôi trở về với căn hộ xinh đẹp của mình, đèn vẫn chưa bật và bóng tối bủa vây như muốn nuốt chửng tôi.

Khoảnh khắc này tôi thậm chí nghĩ đến việc chết đi. Ít nhất Quách Phương vẫn còn tìm ra thân phận của mình, được cha mẹ nhận lại bù đắp hết thảy, kết hôn với người cô ta yêu. Còn tôi ngay cả bản thân tôi là ai tôi cũng không biết, cha mẹ tôi đang ở đâu, còn sống hay đã chết cũng là một câu hỏi không có người đáp lời. Thật ra tôi cũng không muốn đi tìm họ, người có thể nhẫn tâm vứt bỏ con gái mình ở cô nhi viện từ khi mới lọt lòng thì có tư cách gì để tôi tìm lại kêu hai tiếng mẹ cha chứ?

Tôi hận bọn họ, hận cả Quách Phương.

Ngay cả tình yêu vốn dĩ thuộc về tôi cũng bị cô ta cướp mất. Tôi làm sao không hận được đây? Ông trời đúng thật là quá ưu ái cho cô ta rồi.

Trong cơn mơ màng, tôi trượt dài theo cánh cửa rồi gục xuống ôm lấy mình. Sau đó tôi bật điện thoại, lướt mãi trong dàn danh bạ có vô số người bạn xã giao. Rốt cuộc chẳng có lấy một người bạn thân để giải bày cho đến khi ngón tay tôi chạm vào một cái tên quen thuộc.

Trái tim tôi hẫng đi một nhịp.

Tôi không biết nữa, tôi không biết mình nên làm gì bây giờ. Tôi không biết dùng tư cách gì để liên lạc cho anh.

Người yêu cũ sao? Hay một người bạn cũ?

Lý trí tôi hình như đã bại trận trước trái tim bị mê hoặc bởi men rượu. Tôi gọi cho Tần Duật.

Chỉ sau ba hồi chuông, Tần Duật nhấc máy.

“Nhan Tĩnh, là em sao?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, nước mắt của tôi bất chợt rơi xuống không kiểm soát. Tôi nức nở: “Tần Duật, em mệt quá.”

“Em làm sao vậy? Bên đó sống không tốt sao? Hay ai bắt nạt em? Nói cho anh biết đi.”

Tôi không ngờ gần ba năm không liên lạc, thái độ của Tần Duật dành cho tôi vẫn y nguyên như cũ không có gì đổi khác. Chẳng lẽ anh không động lòng gì với Quách Phương hay sao?

Tôi không trả lời câu hỏi của Tần Duật chỉ hỏi anh một câu không liên quan.

“Tần Duật, anh... còn yêu em không?”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu. Lâu đến mức tôi cảm thấy trái tim mình chết lặng. Tôi vốn dĩ nên biết tình yêu của đàn ông là thứ chóng tàn nhất.

“Nhan Tĩnh, anh chưa bao giờ ngừng yêu em.”

Tay tôi run lên, chỉ sợ mình nghe nhầm, “Anh nói gì?”

Tần Duật thở ra một hơi lặp lại: “Anh chưa bao giờ ngừng yêu em. Nhan Tĩnh, trở về đi. Ông nội mất, Tần thị một tay anh quản lý, cuộc hôn nhân vô nghĩa này nên kết thúc rồi.”

Tỉnh Giấc Tan Mộng Người Bên Gối Đã Không Còn [Full] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ