Chương 5

1.8K 163 4
                                    

Hai người ăn tối xong, Tần Thuật Dương bắt đầu chơi game cùng Cố Trạch Bình và những người khác. Lăng Kỳ Ý nghểnh cổ nhìn một lúc, phát hiện mình không hiểu gì đành rụt người lại, yên lặng lướt mạng.

Tần Thuật Dương gọi Malatang(*) và đồ tráng miệng cho cậu, làm cậu không khỏi ngạc nhiên trước sự hào phóng của bạn cùng phòng. Trong lúc hắn đang chọn món, cậu thủ thỉ: "Tôi không thích rau mùi, không cần thêm rau mùi cho tôi nha".

(*) Malatang hay còn gọi là lẩu cay xiên que là món ăn nổi tiếng ở Tứ Xuyên, Trung Quốc

(*) Malatang hay còn gọi là lẩu cay xiên que là món ăn nổi tiếng ở Tứ Xuyên, Trung Quốc

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

"Ừm". Tần Thuật Dương nhàn nhạt đáp một tiếng, giống như tự nói cho mình nghe.

Nhưng khi đến giao diện thanh toán, ngón tay của Tần Thuật Dương lại múa loạn, viết lên phần ghi chú một loạt câu — Xin thêm nhiều rau mùi, xin thêm nhiều rau mùi, xin thêm nhiều rau mùi, cảm ơn.

Lăng Kỳ Ý sững sờ: "Tôi đã nói không thích rau mùi mà!"

Tần Thuật Dương liếc cậu một cái, ánh mắt lãnh đạm: "Tôi ăn".

Đồ ăn được giao sau 40 phút. Lăng Kỳ Ý đói bụng đến sôi "ùng ục", có chút thô bạo mở hộp đồ ăn giao đến. Vừa mở ra liền thấy một tầng đầu tiên ngập tràn rau mùi, nhất thời thấy hơi váng đầu.

Lăng Kỳ Ý chưa từng quen ăn rau mùi bởi vì cậu luôn nghĩ đây là một vị thuốc Đông Y có mùi vị vô cùng kỳ lạ. Tần Thuật Dương đang đeo tai nghe, hết sức chuyên chú vào trò chơi. Lăng Kỳ Ý dùng củi chỏ chạm chạm hắn, nhỏ giọng nói: "Đồ ăn——ngon lắm—— ——"

Lăng Kỳ Ý mặc dù không biết gì về game, nhưng cậu cũng hiểu làm phiền người khác khi chơi game là hành vi EQ cực thấp. Vì vậy, cậu phải cố chờ đến thời điểm thích hợp khi Tần Thuật Dương vừa chơi xong sẽ ngay lập tức được ngửi thấy mùi thơm của Malatang.

Lăng Kỳ Ý chu đáo đưa cho hắn một đôi đũa. Tần Thuật Dương gọi rất nhiều món, người bán hàng cố ý dùng những chiếc hộp to nhất để đựng đồ ăn, lượng vừa đủ cho hai người. Lăng Kỳ Ý thầm nghĩ Tần Thuật Dương đang lịch sự nên mới gọi cho mình nhiều đồ ăn như vậy.

Cậu đói đến mức hai mắt hóa đen kịt, thúc giục: "Mau ăn thôi! Tôi đói chết mất!"

Mà Tần Thuật Dương lại nhạy bén cảm nhận được ý tứ của cậu: "Cậu tính một mình ăn hết chỗ này?"

"Không phải cậu gọi cho tôi à?"

"Ai nói? Tôi cũng phải ăn chứ".

"Không phải cậu vừa ăn cơm rồi sao?!"

[Đam mỹ/Hoàn] Trăm miệng cũng không thể bào chữaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ