"Bác sĩ, con tôi ra sao? Nó không sao chứ?"
"Lee thiếu , cậu trước hãy bình tĩnh nghe tôi nói."
"Bác sĩ, tôi đã bình tĩnh, phiền ông mau nói con tôi rốt cuộc làm sao vậy?" Yongbok có dự cảm xấu, năm năm trước, thời điểm mẹ cậu ở bệnh viện, bác sĩ cũng nói cậu bình tĩnh, kết quả" không....., sẽ không "
"Trước mắt, chúng tôi đại khái đã xác định, nó bị bệnh máu trắng."
"Máu... bệnh máu trắng? Làm sao có thể? Nó rõ ràng chỉ là phát sốt! Vì... vì sao? Tại sao lại biến thành bệnh máu trắng? Vì sao? Có phải bệnh viện các người khám sai rồi không?" Yongbok lắc lắc người bác sĩ, la to.
"Bokie, em không nên kích động, trước hết nghe bác sĩ nói. Ngoan, không nên kích động." Hyunjin ôm lấy Yongbok, sợ cậu quá kích động sẽ ngất xỉu.
"Chúng tôi sẽ xét nghiệm tủy của cậu bé, như vậy mới có thể xác nhận chúng tôi chẩn đoán bệnh có sai hay không."
"Xét nghiệm tủy? Bảo bối sẽ rất đau, không cần, nó sẽ sợ." Yongbok nghe thấy bác sĩ nói..., khóc càng thêm thương tâm.
"Bokie, đừng khóc, chỉ có làm xét nghiệm tủy, bác sĩ mới có thể xác định Hyunbok có phải bị bệnh máu trắng hay không." Hắn cũng rất đau lòng! Dù sao cũng là con của mình.
"Lee thiếu xin yên tâm, trước đó chúng tôi sẽ gây tê."
Hyunjin dìu Yongbok ngồi xuống, Bokhyun nghe được lời bác sĩ nói..., cũng khóc, nó ghé vào trong ngực Yongbok, nói: "papa, anh trai sẽ không có chuyện gì, đúng không? Con không muốn anh trai có chuyện, con đem tiểu anh đào tặng cho anh trai, con đem tiểu anh đào ở LA cũng tặng cho anh trai, chỉ cần anh trai không có việc gì, con đem tất cả tiểu anh đào đều tặng cho anh trai, mẹ, huhuhu.....con không muốn anh trai bị bệnh. Papa.." "Bokhyun ngoan, đừng khóc, anh trai sẽ không có chuyện gì." Hyunjin một bên ôm Yongbok, một bên an ủi con trai nhỏ.
"Người đàn ông thối... tôi cầu xin ông, nhất định phải tìm bác sĩ tốt nhất chữa bệnh cho anh trai tôi."
"Appa đáp ứng con, ngoan, đừng khóc." "Người đàn ông thối, cám ơn."
Hai giờ sau, bác sĩ lần nữa bước ra: "Lee thiếu, con của ngài xác thực là bị bệnh máu trắng."
"Không... sẽ không, tại sao phải như vậy? Không phải là như vậy, không phải như thế" Yongbok đã khóc không ra nước mắt.
"Lee thiếu, trước mắt, chỉ cần có tủy thích hợp, cơ hội khỏi bệnh của con ngài là rất lớn."
"Tôi, dùng tủy của tôi, tôi là papa nó, tủy của tôi nhất định có thể."
"Không được Bokie, không thể dùng của em. Bác sĩ, tôi là appa nó, dùng của tôi."
"Hwang Hyunjin, anh..."
"Yên tâm đi! Bokie, không cần phải lo lắng." Hyunjin hôn lên trán Yongbok.
"Người đàn ông thối....cảm ơn, cám ơn đã cứu anh trai tôi! huhuhu"
"Cám ơn cái gì? ta là appa của các con, đương nhiên phải cứu anh trai con."
Hyunjin cùng Hyunbok đồng thời được đưa đến phòng giải phẫu, Yongbok nhịn xuống nước mắt, "Bảo bối, papa cùng em trai ở bên ngoài chờ con, con không phải sợ, bảo bối nhất định sẽ không có chuyện gì. papa thực xin lỗi con, papa không chăm sóc tốt con."
BẠN ĐANG ĐỌC
(CV) [ 𝙷𝚈𝚄𝙽𝙻𝙸𝚇 ] Sủng vợ
HumorChuyện được chuyển ver chưa có sự đồng ý của tác giả vui lòng đừng mang đi đâu Fic : [ Kookmin ] SỦNG VỢ Author: HYEMIN1310 Beta : hongtham3546 Và con ad này không biết dẫn link fic gốc vào :))) fic được chuyển từ sự iu thích tác phẩm và không biế...