"Cậu bé! Gia đình ta sẽ đi mua sắm chiều tối sẽ về, trong lúc đó mày nên làm hết công việc nhà mà tao đã giao. Tao muốn khi về nhà thì phải thật sạch sẽ, nếu không hình phạt sẽ tăng lên"
"Bố! Nhanh lên con muốn mua đồ chơi mới ra gần đây"
"Nào Dudley thắt dây an toàn đi và bố con sẽ nhanh khi giáo huấn thằng lập dị kia xong"
Harry vô cảm nằm trên mặt sàn với vô số vết thương trên người, một số đã lành và thành thẹo còn một số thì vẫn còn rỉ máu khiến cho chiếc áo thun trên người cậu cũng mang một màu đỏ lấm thấm. Sau khi bị bác Vernon đánh, ông ta đã cùng gia đình đi mua sắm và thời gian còn lại cậu phải dọ dẹp nhà cửa cho đến nhổ cỏ và chăm sóc vườn hoa của dì Petunia. Cậu chật vật ngồi dậy, đi tới cái tủ dưới cầu thang nơi mà cậu ngủ hằng đêm cũng là nơi để bác Vernon giam cậu khi cậu làm sai hoặc nhà có khách, họ không muốn ai đó nhìn thấy một kẻ lập dị như cậu, bác Vernon nói thế. Tìm trong tủ một lúc thì cũng thấy một vài chiếc băng y tế đã ngã vàng, cậu nhanh chóng lau sơ vết thương rồi băng nó lại, cậu khi ở trường đã học cách sơ cứu nên khi nào cậu bị thương thì sẽ luôn biết cách mà băng bó. Harry sau khi băng bó thì cậu cũng đi dọn dẹp nhà cửa như yêu cầu, cậu đã quyen với công việc nên làm rất nhanh, còn thời gian dư thì cậu sẽ ôn bài và các khóa học thêm.
Cậu hiện tại tuy mới 8 tuổi nhưng các thầy cô trên trường đã thấy tiềm năng của cậu và cho rằng cậu còn có thể học ở một lớp cao hơn nên đã cho cậu làm một bài kiểm tra trí tuệ và đúng như họ nghĩ thì học lực của cậu có thể ngang một người học đại học năm 1, họ cho cậu nhảy lớp và đã cho cậu thử một số môn nghệ thuật và lớp ngoại ngữ, cậu cũng đã dành được học bổng toàn phần nên cậu chỉ cần đi học thôi, ngay cả mùa hè cậu cũng phải đi học các lớp như ngoại ngữ, Violin, đấu kiếm,... tuy lịch học dày đặc nhưng dù sao cũng đỡ hơn cậu phải ở nhà. Bác Vernon sau khi nghe cậu đạt được học bổng và chuyển trường học đại học thì ông ta đã rất tức giận và đã lôi cậu ra đánh đập một cách tàn nhẫn, Dudley ghen tỵ và đã khóc lóc cầu xin cho mình học trong trường đại học như cậu nhưng khi làm kiểm tra trí tuệ thì Dudley đã được cho là rớt và không thể vào như cậu, và đã giải thích với gia đình là chỉ những người như Harry mới được vào học có học bổng. Ông ta đã rất tức giận và cậu đã không thể đi lại gần 1 tuần vì điều đó nhưng không có nghĩa là cậu sẽ bỏ đi cơ hội của mình, một cơ hội mà cậu phải nắm lấy để thoát khỏi nhà của người họ hàng bạo hành này. Từ nhỏ cậu đã biết mình không hề giống như những đứa trẻ khác, cậu khác họ hoàn toàn vì không có một đứa trẻ nào có thể làm một vật nào di chuyển hoặc biến đổi một vật được, cậu đã từng hỏi dì Petunia và dì ấy nói cậu rất giống mẹ cậu là có pháp thuật nhưng chỉ nhiêu đó thôi, dì ấy không nói gì thêm nữa và từ lúc đó dì đã cấm cậu nói từ đó "pháp thuật" hoặc "ma thuật", nó là những từ ngữ không được phép nói ra.Hiện tại thì cậu đã 8 tuổi và đang học năm 1 chỉ còn 2 năm nữa là cậu tốt nghiệp đại học, từ nhỏ cậu rất thích đọc sách, mỗi lần sau trận đánh của bác Vernon ông ta sẽ đẩy cậu ra khỏi nhà một thời gian và tầm chiều tối cậu sẽ trở về. lợi dụng thời gian đó cậu đi tới thư viện trong thị trấn rồi ngồi đọc tận tối mịch, cậu tới đó thường xuyên nhiều đến mức cậu đã quen ông thủ thư, một người ông đã cao tuổi chuẩn bị đóng cửa thư viện nhỏ này, ông ấy tên là Selian, ông ấy đã nói sau khi cậu tốt nghiệp cũng là lúc ông đóng cửa tiệm, ông ấy là một người tốt, ông ấy nói muốn nhìn thấy cậu cười nhưng cậu đã nói với ông ấy rằng cậu không thể vì không có gì làm cho cậu cười cả, không phải cậu không có cảm xúc mà là cậu khó thể hiện ra mà thôi, cậu vẫn có thể cười, vẫn có thể khóc, vẫn có thể tức giận nhưng cậu không thể thể hiện ra bên ngoài được, mỗi lần cậu khóc sau mỗi cơn đánh đập bác Vernon sẽ đánh mạnh hơn nữa vì thế cậu đã học cách giấu cảm xúc của mình đi như một cách để bảo vệ chính mình. Cậu trước giờ là thế rất khó tiếp cần mà cũng không ai quan tâm cậu là ai, những người hàng xóm đã từng thấy những vết thương của cậu nặng đến mức nào nhưng không một ai trong số họ quan tâm đến cậu, không ai gọi cho dịch vụ trẻ em đến kiểm tra cậu, họ chỉ là không quan tâm. Người lớn là vậy họ chỉ quan tâm đến chính bản thân họ, cậu bởi thế đã không còn tin vào những lời nói của người lớn nữa, họ đều như nhau... Nhưng một khi cậu thấy ai đó thật lòng quan tâm cậu thì cậu cũng sẽ quan tâm họ như cách họ đã làm với cậu. Một số đứa trẻ cùng tuổi với cậu cũng không ai chơi với cậu, họ đều theo Dudley bắt nạt cậu chỉ vì cậu khác biệt hơn họ, giỏi hơn họ, thông minh hơn họ, những đứa trẻ ấy nghĩ cậu là con của ác quỷ nên họ càng trách xa cậu hơn. Dù sao cậu cũng chả cần họ, cậu cũng không cần bạn bè để làm gì khi cậu có thể tự làm mọi thứ một mình. Tình bạn, tình thương, gia đình nó quá xa xỉ với cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Allharry_ Tiếng gió trên đồi hoa
FanfictionHarry James Potter- từ nhỏ đã sống trong sự bạo hành của họ hàng mình, năm tròn 11 tuổi một người đàn ông có mái tóc bóng dầu, đôi mắt đen và khuân mặt không cảm xúc tìm cậu tự xưng là "Severus Snape" là giáo sư độc dược và nói cậu là một phù thủy...