chap 9

723 26 1
                                    

Còn một tuần nữa là đón giao thừa, chào đón năm mới rồi. Ấy thế mà bảo bối nhỏ lại phải tủi thân ở nhà một mình vào lúc này.

Chuyện là anh Jeon bỗng dưng phải đi công tác, mà đi tới tận khi hết mùa xuân. Jimin đành phải trải qua những ngày xuân một mình.

Lúc đầu em đã làm mình làm mẩy với anh, biết như thế là ích kỉ lắm, nhưng Jimin không thể chịu nổi nếu thiếu Jungkook vào những ngày như vậy.

Jungkook tính rằng sẽ dời chuyến công tác đến khi mùa xuân đã qua, nhưng lại không thể được. Một phần là vì đây là dự án rất quan trọng cho năm sắp tới, với cả Jungkook cũng không thể lấy chuyện riêng mà làm ảnh hưởng chuyện chung được. Thế là anh đành mang cảm giác tội lỗi theo mình mà lên máy bay sang nước ngoài.

Những ngày đầu thiếu bóng anh Jeon, Jimin đã cho rằng bản thân vẫn ổn, vẫn sống vui vẻ, có điều ngủ có chút không ngon thôi. Nhưng tới tận ngày thứ 3 thì cậu đã bắt đầu lộ ra dáng vẻ tội nghiệp khi thiếu anh rồi.

Jimin ăn không ngon, ngủ không yên, nhìn lúc nào cũng trầm ngâm. Một người thường ngày quậy phá, làm ồn ào cái biệt thự to lớn này bỗng dưng mất tích, thay vào đó là một con người ngoan ngoãn, hay suy tư và không còn quậy nữa. Sự thay đổi đột ngột này khiến tập thể người làm trong nhà đều hoảng sợ, lòng thầm cầu nguyện cậu chủ lớn mau về trước khi mèo nhỏ tàn sát trái tim của từng người trong cái chốn này bằng cái ánh mắt lúc nào cũng thờ ơ và đáng thương đó. Bọn họ cũng biết đau lòng mà.

Thiếu bóng Jungkook, Jimin mỗi sáng dậy càng trễ. Mỗi hôm em đều phải nhờ đến Jungkook gọi mình dậy đi học, em luôn làm nũng rồi ôm lấy anh, khiến anh mềm lòng nằm ôm cậu thêm chút nữa. Jimin cứ như thế mà nhân cơ hội ngủ thêm vài phút. Mấy hôm không có Jungkook, em lại chơi game tới sáng rồi lại nướng cho cháy giường thì mới thôi. Đúng lúc đang trong kì nghỉ xuân, Jimin ngày nào cũng ngủ tới trưa, có khi là tới 1 giờ chiều mới dậy.

Anh Jin luôn rủ Jimin đến nhà anh chơi, có cả Yoongi nữa, để cậu thoải mái và đỡ buồn. Thế mà tới chơi một hôm là em đi về rồi. Anh Jin không cản, vì lúc nào cũng thấy cái vẻ mặt chán nản và như sắp khóc của cậu nên cũng thương mà để cậu về. Namjoon là đối tác trong dự án sang năm của Jungkook nên cũng đi công tác cùng lúc. Có điều SeokJin không có mềm yếu như Jimin, anh buồn thì buồn chứ không có khóc lóc. Chỉ thương cho đứa em bé bỏng phải ngày đêm nhớ người yêu mà mất ăn mất ngủ.

Jimin ngày nào cũng chờ người yêu gọi dù biết người ta bận dữ lắm. Mấy lần gọi tới, cậu đều tỏ ra mình ổn, luôn mạnh miệng bảo rằng chỉ nhớ anh chút xíu thôi. Nhưng Jungkook luôn biết được, Jimin đang rầu lắm. Anh cũng nhớ cậu như muốn tắt thở luôn rồi, thiếu hơi của Jimin khiến anh khó chịu, nhiều lần không kiềm lòng được mà xém mua vé bay về rồi. Nhưng Jimin luôn ngăn anh, cậu nói sẽ chờ anh trở về nên Jungkook đành chấp nhận ở lại.

Mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn, mới qua vài ngày mà Jimin sụt đi mấy cân. Hai cặp má nộn thịt như muốn hóp lại. Anh Jeon mấy lần nhìn thấy cậu qua màn hình là đã tức giận mắng cậu rồi, nhưng không dám nặng lời vì sợ cậu sẽ đổ vỡ bất cứ lúc nào.

Tới tận cái ngày trước giao thừa 1 hôm, anh đã gọi cho Jimin vào sáng sớm. Anh biết mấy ngày nay cậu thức dậy trễ lắm, nên luôn gọi vào giờ trưa hay tối. Hôm nay nghe quản gia báo rằng Jimin đã dậy từ sáng sớm nên liền nhân lúc rảnh mà gọi ngay.

[ Kookmin ] CEO Jeon có một chiếc  mèo đáng Yêu[CV]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ