😶‍🌫️18. Nhã nhặn là để người ngoài xem

19.3K 825 49
                                    

18. Nhã nhặn là để người ngoài xem.

Một vị giáo sư vẻ mặt nghiêm túc dẫn một sinh viên đi qua con đường rợp bóng cây của trường, thoạt nhìn còn tưởng hai người vội vã thảo luận học thuật gì đó nhưng trên thực tế lại vội đi làm tình.

Xe của Từ Vi Trần đậu ở nhà để xe dưới tầng hầm trường, lúc này phần lớn giảng viên đều có tiết hoặc đang ở văn phòng nên rất tiện cho họ làm này làm nọ.

Nhân viên bảo vệ thấy Từ Vi Trần thì chào: "Giáo sư Trần về nhà sớm thế?"

Từ Vi Trần gật đầu: "Có vài việc phải xử lý với sinh viên."

Tất nhiên bảo vệ sẽ không hỏi nhiều, dù cho hỏi Từ Vi Trần cũng sẽ không nói anh vội chịch sinh viên.

Hạ Triêm nghiêng người tới thì thầm: "Từ Vi Trần, anh thật sự là mặt người dạ thú, lưu manh giả danh trí thức."

Từ Vi Trần cười khẽ phớt lờ cậu, bây giờ anh có thể tự động chuyển những lời mắng mỏ của Hạ Triêm thành lời tán tỉnh.

Hạ Triêm bị nhét vào ghế sau, Từ Vi Trần vừa đóng cửa xe đã cởi cà vạt ném sang một bên, từ từ cởi cúc áo.

Cậu rất thích nhìn dáng vẻ Từ Vi Trần cởi từng nút áo một, một tay anh đè cậu, một tay chậm rãi cởi cúc, cơ thể anh sẽ dần dần hiện ra trước mặt Hạ Triêm.

Hạ Triêm thèm muốn cơ thể của Từ Vi Trần, rất thèm, có cơ bắp nhưng không quá, da trắng nhưng không yếu ớt, nhất là phần eo như động cơ kia, mỗi lần luôn có thể nện cậu cao trào hết lần này đến lần khác.

Cậu không biết mình có bao nhiêu sức hấp dẫn với Từ Vi Trần nhưng cậu biết dường như mình đã không thể rời khỏi anh.

Hôm nay Hạ Triêm rất ngoan, Từ Vi Trần bảo cậu cởi áo, cậu cởi, bảo cậu cởi quần, cậu cởi, khi dương vật cắm vào cũng không đạp đá lung tung mà lại ngoan ngoãn mút dương vật của Từ Vi Trần vào, vội vã muốn anh cắm vào hết.

Từ Vi Trần liếm hôn núm vú bên trái của cậu, hỏi: "Sao ngoan thế?"

"Từ Vi Trần, anh bị khùng đúng không, phải mắng anh anh mới... A a a... sâu quá..."

Từ Vi Trần bỗng đâm vào tận cùng, lỗ nhỏ của Hạ Triêm vẫn chưa kịp chuẩn bị đã bị một con quái vật khổng lồ chọc thẳng vào làm cho khoái cảm chạm đến chỗ sâu nhất.

Lần này Từ Vi Trần không vội thẳng lưng chịch mạnh cậu, anh ở trong cơ thể cậu một lúc, vén tóc sang một bên giúp cậu, nhẹ giọng hỏi: "Hạ Triêm Triêm, em đang lo lắng gì đấy?"

Ngay từ đầu anh đã thấy cảm xúc của Hạ Triêm không ổn, cậu quá ngoan.

Hạ Triêm ấp úng: "Từ Vi Trần... tôi hay mắng anh thì có hôm nào anh không cứng được nữa với tôi không?"

Từ Vi Trần hừ một tiếng rồi cười, "Sao lại nghĩ thế?"

"Bản thân tôi cũng ghét mình chỗ đó lắm, thích chửi người ta, không kiềm được bản thân." Hạ Triêm càng nói càng thấy tủi thân, dần dần nức nở thành tiếng, "Anh có thấy tôi tệ lắm không? Rồi bỗng một ngày thấy tôi ngứa mắt, đá tôi xuống giường..."

[DONE❤️‍🔥] DÍNH BỤI TRẦNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ