Chương 162

1K 18 0
                                    

Phương Đồng nghe vậy thì hơi khó xử, "Ba, sắp tới cuối năm rồi, gần đây công ty anh ấy hay tăng ca đến khuya, e là..."

Phương Thừa Chí cười thông cảm, "Vậy thì đợi sang năm mới đi."

Dỗ xong con gái, Phương Thừa Chí lại đi dỗ vợ, quả nhiên vợ ông đang ngồi trên giường khóc.

"Đã mấy chục tuổi rồi mà sao còn mau nước mắt, bị con gái thấy được thì nó lại cười cho."

Phó Phương Hoa nghe vậy lại nổi đóa: "Chẳng phải là do con gái bảo bối của ông sao? Phí công tôi nuôi nó nhiều năm như vậy."

"Đúng, đúng, đúng, là tôi sai, tôi không dạy dỗ con gái tốt, làm vợ tôi uất ức, bây giờ tôi sẽ đi dạy dỗ nó ngay." Phương Thừa Chí giả vờ đi tìm Phương Đồng tính sổ.

"Aizz, ông quay lại đây." Phó Phương Hoa kéo Phương Thừa Chí lại, "Nó vẫn còn nhỏ, ông nói nó làm cái gì? Bây giờ tôi thấy uất ức, lát nữa thì hết thôi."

Phương Thừa Chí biết điều, "Hết thật sao?"

Phó Phương Hoa liếc ông, "Nếu thật sự có chuyện thì ông sẽ đánh nó thật sao?"

Phương Thừa Chí trừng mắt, "Đương nhiên, bà là mẹ nó, khổ cực nuôi nó khôn lớn mà nó không hiếu thuận với bà, làm bà tức phát khóc, tôi đánh nó là còn nhẹ đấy."

"Ông dám? Nếu ông dám đánh nó một cái thì tôi sẽ không để yên cho ông đâu." Mặc dù biết Phương Thừa Chí chỉ nói thôi nhưng Phó Phương Hoa vẫn thấy không vui.

Tức giận thì tức giận, nhưng bà không nỡ đánh Phương Đồng.

Phương Thừa Chí ôm vai vợ, "Được rồi, đừng giận nữa, tôi đã nói chuyện với Đồng Đồng, nó biết nó sai rồi."

Phó Phương Hoa nghi ngờ: "Thật sự biết sai rồi?"

"Đương nhiên, có điều bà nên thay đổi tính tình một chút, đừng nóng nảy như thế, cứ nói rõ ràng là nó hiểu được. Bỏ qua chuyện hôm nay đi, sau này bà chú ý cách nói chuyện một chút. Bây giờ nó đang yêu thằng bé kia, chắc chắn không nghe lọt tai lời chúng ta nói. Thôi thì cứ gặp mặt một lần, lỡ cậu ta tốt thật thì sao? Nếu không tốt thì lúc đó chúng ta có đủ lý do để khuyên Đồng Đồng."

Phương Thừa Chí kiên nhẫn khuyên vợ, thật ra trong lòng ông cũng rất khổ, con gái và vợ cãi nhau, ông còn phải lần lượt dỗ từng người.

Phó Phương Hoa nghe lọt tai, bất đắc dĩ nói: "Vậy thì gặp xem, có điều tôi nói trước, nếu tôi không hài lòng thì ông có nói thế nào tôi cũng không đồng ý đâu."

"Được. Không cần bà nói, bản thân tôi cũng không đồng ý." Phương Thừa Chí thẳng thắn trả lời.

"Vậy thì hẹn nhanh đi, kéo dài cũng không có nghĩa lý gì."

"Tôi đã nói với Đồng Đồng rồi. Trước Tết, công ty người ta có nhiều việc cần làm nên hẹn sang năm."

Phó Phương Hoa vừa nghe liền hơi khó chịu, "Cái người gì thế này? Còn muốn chúng ta đợi sao nó, chiều theo nó nữa."

"Được rồi, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi."

Đêm nay, Phương Đồng không ngủ ngon. Cô không muốn cãi nhau với mẹ, nhất là khi nghe ba nói lần trước cô làm mẹ tức phát khóc. Có lẽ lần này cô lại càng làm mẹ đau lòng hơn.

Phương Đồng nhìn đồng hồ, đứng trước cửa phòng ba mẹ một lúc lâu mà vẫn không dám gõ. Thấy ánh đèn qua khe cửa đã biến mất, biết ba mẹ đã ngủ rồi cô bèn trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau, Phương Đồng dậy thật sớm làm bữa sáng cho ba mẹ. Lúc thấy Phó Phương Hoa, cô thấp thỏm gọi: "Mẹ."

Phó Phương Hoa nhìn con gái rồi thở dài, "Được rồi, ăn sáng đi."

Phương Đồng nở nụ cười, nhìn Phương Thừa Chí rồi kéo Phó Phương Hoa lại bàn ngồi.

**

Phương Đồng vốn cho rằng Đinh Minh Huy sẽ gọi điện thoại mời cô tham gia tiệc cuối năm của công ty nên đã chuẩn bị xong lễ phục. Nhưng đến một ngày trước khi diễn ra bữa tiệc, Minh Huy vẫn không gọi cho cô.

Phương Đồng không nhịn được gọi điện thoại cho Đinh Minh Huy. Trong điện thoại, giọng anh khàn khàn, hình như vừa tỉnh ngủ. Phương Đồng nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa rồi.

"Minh Huy, anh vừa ngủ dậy sao?"

"Ừ, tối qua về muộn. Đồng Đồng, có chuyện gì sao?" Tối qua anh tăng ca đến bốn giờ sáng mới xong việc, lúc ngủ đã là năm giờ.

Phương Đồng do dự không biết nói như thế nào, "Minh Huy, công ty của anh có tiệc họp cuối năm không?"

Mắt Đinh Minh Huy tỉnh táo lại đôi chút, "Có, vào ngày mai."

"Anh có tham gia không?"

Đinh Minh Huy chần chừ một chút rồi nói: "Không, anh chưa trở thành nhân viên chính thức nên không có tư cách tham gia."

Tim Phương Đồng đập thịch một nhịp, "Em nghe nói tất cả nhân viên công ty anh đều được tham gia mà."

Đinh Minh Huy sửng sốt, vô thức hỏi, "Ai nói?"

"Hình như là nghe người khác nói, có lẽ em nhớ nhầm rồi." Phương Đồng nói qua loa.

Vẻ mặt Đinh Minh Huy thả lỏng, "Chắc chắn là em nhớ nhầm rồi, chỉ có nhân viên chính thức mới được tham gia. Anh là nhân viên thực tập nên không được. Có điều năm sau là được rồi. Tiệc cuối năm có thể dẫn theo người nhà, năm sau anh sẽ dẫn em cùng đi."

Phương Đồng cười cười, "Được, cứ tưởng năm nay anh được tham gia. Nghe nói năm nay tiệc cuối năm được tổ chức trên du thuyền, em còn muốn đi xem cho biết, bây giờ thì không có cơ hội rồi."

Đinh Minh Huy nghe vậy bèn an ủi: "Không sao, lần này không được thì còn lần khác. Năm sau, anh chắc chắn sẽ dẫn em đi."

"Vâng. Tối qua anh ngủ muộn, bây giờ nghỉ cho khỏe đi."

"Được, em cũng phải chăm sóc tốt cho mình."

Cô vừa cúp điện thoại thì Thẩm Thanh Lan gọi đến, "Alo, Thanh Lan."

"Là tớ, đã chuẩn bị xong lễ phục để ngày mai tham gia tiệc cuối năm chưa? Có cần tớ đón cậu không?" Thẩm Thanh Lan hỏi.

"Thanh Lan, ngày mai tớ không đi, Minh Huy là thực tập sinh nên không được tham gia Tiệc cuối năm." Phương Đồng giải thích.

Mặt Thẩm Thanh Lan đanh lại, "Đinh Minh Huy nói với cậu?"

"Ừ, tớ vừa nói chuyện điện thoại với anh ấy xong. Ngày mai cậu đi một mình được không?" Cô ấy hỏi xong mới thấy bản thân vừa hỏi một vấn đề ngu ngốc. Đó là công ty của Thẩm Quân Dục, sao Thẩm Thanh Lan có thể đi một mình được?

"Phương Đồng." Thẩm Thanh Lan đổi giọng, "Đinh Minh Huy ngày mai sẽ tham gia tiệc cuối năm."

Phương Đồng tưởng Thẩm Thanh Lan muốn giúp Đinh Minh Huy lấy thư mời. Dù sao nếu Thanh Lan nói thì Thẩm Quân Dục chắc chắn sẽ không từ chối, "Thanh Lan, không sao đâu. Minh Huy bây giờ là thực tập sinh, nếu quan tâm đặc biệt thì sẽ bị người trong công ty nói. Chỉ là một bữa Tiệc cuối năm mà thôi, lần này không tham gia thì để lần sau."

"Tớ đòi xem danh sách tham gia Tiệc cuối năm của anh tớ, có tên Đinh Minh Huy. Anh ta sẽ tham gia tiệc cuối năm của năm nay." Thẩm Thanh Lan trả lời, giọng nói lạnh nhạt xuyên qua điện thoại lọt vào tai Phương Đồng.

Sắc mặt Phương Đồng rất khó coi, một lúc lâu vẫn không nói gì.

"Thanh Lan, cậu nói thật sao?" Giọng Phương Đồng hơi nghèn nghẹn.

"Thật." Thẩm Thanh Lan trả lời, "Tớ còn dư một thiệp mời, nếu cậu muốn thì tớ sẽ dẫn cậu đi."

Phương Đồng im lặng, sau đó mới trả lời, "Được, Thanh Lan, làm phiền cậu ngày mai đến đón tớ."

[Quyển 1] Mật Ngọt Hôn NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ