Thẩm Thanh Lan không ở nhà lâu, vừa ăn cơm xong liền đến bệnh viện với Thẩm lão gia. Lúc đầu Thẩm Hi Đồng cũng muốn đi theo, nhưng lại nhận được điện thoại của đội trưởng dàn nhạc, không còn cách nào khác nên đành phải đến nơi ở tạm thời của dàn nhạc trước.
Bọn họ đến bệnh viện đúng lúc Thẩm lão thái vừa tỉnh giấc.
"Bà nó, chúng tôi tới rồi." Thẩm lão gia nhìn vợ nằm trên giường, giọng đầy dịu dàng.
"Bà nội." Thẩm Thanh Lan lại gần, giúp bà điều chỉnh lại tư thế để bà có thể ngồi thoải mái hơn.
"Lan Lan, chẳng phải đã nói cháu không cần đến bệnh viện rồi sao." Thẩm lão thái nắm tay cháu gái.
Thẩm Thanh Lan cười khẽ, "Hôm nay là cuối tuần, không cần đi học, cháu mà không đến thăm bà là lại không yên lòng."Thẩm lão thái nhìn cô đầy yêu thương, "Bà nội không sao, chắc chắn bà sẽ sống rất lâu. Bà còn muốn nhìn thấy Thanh Lan của bà kết hôn sinh con nữa mà."
Thẩm Thanh Lan úp mặt vào lòng bàn tay Thẩm lão thái, hiếm khi nũng nịu như cô gái nhỏ, "Vâng, chắc chắn bà nội sẽ sống lâu khỏe mạnh."
Thẩm lão gia ngồi trên ghế sofa bên cạnh, nhìn mặt vợ càng ngày càng hốc hác, vành mắt ông cay cay. Dù đã sớm chuẩn bị, nhưng khi ngày ấy đến thật, sự đau đớn trong lòng ông lại không hề giảm bớt chút nào.
Ai cũng nói "trẻ là vợ chồng, già là bạn", ông và Thẩm lão thái đã sống với nhau mấy chục năm, chưa từng cãi nhau lần nào. Một phần vì bà ấy là tiểu thư khuê các nên không cãi nhau với ai, mặt khác là vì tình cảm vợ chồng bọn họ vẫn luôn khăng khít. Nếu như có điều gì bất đồng thì cũng sẽ thương lượng với nhau.
"Lan Lan, hôm nay bà nội muốn ăn bánh hoa quế của tiệm Trương Ký phố Đông, cháu đi mua cho bà nội được không?" Thẩm lão thái sờ mái tóc dài đen nhánh mềm mại của cháu gái, nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan cứng lại, "Vâng ạ." Cô đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân đi xa dần, Thẩm lão thái mới không nhìn ra cửa nữa, thở dài một hơi.
Bà bỗng che miệng lại, ho dữ dội. Thẩm lão gia thấy thế bèn vội vàng lại gần vỗ lưng cho bà, "Bà này, sao rồi? Khó chịu ở đâu, để tôi gọi bác sĩ cho bà."
Nói xong ông liền định ấn chuông ở đầu giường. Thẩm lão thái bèn đè tay ông lại, lắc đầu, "Tôi không sao."
Thấy bà không còn ho nữa, Thẩm lão gia cũng không miễn cưỡng, giúp bà uống hớp nước.
Sau khi bà thuận khí lại nói, "Ông nó, thời gian của tôi không còn nhiều nữa."
"Không được nói bậy." Thẩm lão gia hơi tức giận, không muốn bà nói đến mấy chuyện không may này.
Nhưng Thẩm lão thái lại nhìn thoáng hơn, bà nắm tay ông. Bà rất gầy, cơn bệnh này giày vò bà đến xanh xao, cả người chỉ còn sót lại một bộ xương khô.
"Tôi hiểu cơ thể của tôi hơn ông. Sống đến từng này tuổi rồi, có một người chồng yêu thương tôi bảo vệ tôi, hai đứa cháu hiếu thảo, nghe lời, cả một đời cũng chẳng có gì buồn phiền, cuộc đời này có thể được như tôi cũng đáng. Nhưng mà ông nó này, trong lòng tôi vẫn còn một chuyện không yên lòng."
Mắt Thẩm lão gia cay cay, nắm chặt tay bà, "Bà nói đi, tôi giải quyết giúp bà."
"Lan Lan của tôi, tính tình đứa bé này lạnh nhạt, từ nhỏ xa nhà, thời gian qua rất cực khổ, đều là do chúng ta không chăm sóc tốt cho nó mới khiến cho nó vất vả như vậy, chịu biết bao nhiêu khổ sở, là chúng ta có lỗi với nó."
"Bà nó, tôi biết, tôi sẽ yêu thương Lan Lan thật nhiều, bù đắp tất cả thiếu thốn trước kia."
Thẩm lão thái lắc đầu, "Điều tôi lo lắng nhất không phải việc này. Quan hệ giữa Lan Lan và mẹ nó không tốt. Mấy năm nay Vân Dung sống cũng chẳng dễ dàng, tôi không thể nói gì. Nhưng rốt cuộc thì Lan Lan cũng vô tội, thấy nó như vậy, tôi đau lòng lắm."
Bà ôm ngực mình, mắt chứa đầy yêu thương.
"Cháu gái của tôi ưu tú như vậy, xinh đẹp như vậy, vốn nên là cô công chúa được người khác nâng niu trong tay, thế nhưng lại xa cách chúng ta hơn mười năm. Bây giờ tôi không còn nhiều thời gian nữa. Tôi muốn nhìn thấy cháu gái mình được hạnh phúc, tìm thấy một người thật lòng yêu nó, thương nó, bảo vệ nó cả đời."
Nước mắt Thẩm lão thái trượt trên khuôn mặt già nua của bà, rơi xuống bàn tay đang nắm chặt của hai người, chất lỏng ấm áp khiến trái tim Thẩm lão gia như bị bỏng.
"Bà nó yên tâm, nhất định tôi sẽ tìm cho Lan Lan một người yêu nó, thương nó, bảo vệ nó, chuyện này cứ giao cho tôi." Thẩm lão gia nhìn vợ, trịnh trọng cam kết.
Bên ngoài phòng bệnh, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, từ từ đi xa. Hai người trong phòng bệnh cũng không hề phát hiện ra.
Lúc Thẩm Thanh Lan trở về thì không thấy ông bà nội trong phòng nữa, hỏi y tá mới biết được ông đã đẩy bà xuống tầng rồi.
Cô tìm thấy hai người trong vườn hoa, lúc đó Thẩm lão gia đang đẩy Thẩm lão thái đi tản bộ. Ánh nắng chiếu rọi lên người bọn họ, hắt xuống hai cái bóng thật dài.
Mặt Thẩm lão gia đầy sự vui tươi, không biết ông đã nói gì với Thẩm lão thái mà mặt bà lại nhuộm vẻ hoài niệm.
Thẩm Thanh Lan không bước tới quấy rầy mà đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng nhìn hai người.
Nắm tay nhau, bên nhau đến già - câu này nói thì dễ, nhưng lại khó mà thực hiện được.
Trên đời này, hiểu lầm, lừa gạt, chết chóc... quá nhiều nhân tố khiến từng đôi vốn dĩ nên bên nhau đến già lại phải chia ly, nhưng từ ông bà, lần đầu tiên cô có cảm nhận sâu sắc về câu nói này.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm lão gia không đẩy nữa mà ngồi xuống ghế dựa, cầm tay vợ mình, "Bà nó này, tôi già rồi, vô dụng rồi, ngay cả bà cũng không đẩy nổi."
Thẩm lão thái cười dịu dàng, "Tóc ông cũng bạc trắng rồi, không già sao được. Tôi còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy ông, lúc đó ông vẫn còn là cậu trai trẻ đầu đầy tóc cơ mà. Chớp mắt một cái, hai ta đều đã già rồi."
Nhắc đến chuyện lúc trẻ, Thẩm lão gia trút bỏ vẻ nghiêm túc lúc bình thường, nét mặt vui tươi, "Bà còn nói tôi à, năm đó bà chỉ là một cô bé, chẳng phải chỉ hái mấy trái đào nhà bà thôi sao, vậy mà bà còn tự leo lên cây bắt tôi, kết quả chính bà lại không xuống được."
Thẩm lão thái bị chồng nhắc lại chuyện cũ nên xấu hổ, hờn dỗi lườm ông. Mặc dù khuôn mặt nhăn nheo làm động tác này không thể nói là đẹp, nhưng lại khiến Thẩm lão gia như nhìn thấy vợ lúc còn trẻ, dáng vẻ hờn dỗi rất dễ thương.
"Ông đưa tôi về nhà đi, tôi không muốn ở trong bệnh viện nữa." Bà chợt nói.
Thẩm lão gia hơi giật mình, lập tức hiểu rõ ý bà.
"Tôi còn không rõ sức khỏe của mình hay sao, những ngày cuối cùng, tôi chỉ muốn ở bên mọi người. Bệnh viện lạnh lẽo quá, tôi không muốn ở nữa."
Thẩm lão gia im lặng thật lâu, cuối cùng đành gật đầu trong ánh mắt mong đợi của vợ mình.
"Ông nội, bà nội, thì ra hai người ở đây à, làm con tìm lâu quá." Thẩm Thanh Lan bước tới đúng lúc.
Thẩm lão gia nói quyết định của bà cho cô biết. Thẩm Thanh Lan chỉ im lặng nhìn thoáng qua ông và bà rồi đồng ý. Nếu như đây là nguyện vọng cuối cùng của bà, cô lựa chọn tôn trọng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Quyển 1] Mật Ngọt Hôn Nhân
RomanceTác giả: Cửu Mạch Ly *** Văn án -Người ngoài nói: Con gái ruột của nhà họ Thẩm mất tích từ nhỏ, không được giáo dục tốt nên cha mẹ cô không muốn dẫn cô ra ngoài. Đối với những người không bà con máu mù này, Thẩm Thanh Lan chẳng thèm quan tâm. -Thẩm...