Chương 167

1K 22 0
                                    

"Không đụng phải." Vết thương trên người Thẩm Hi Đồng là do tự cô ta ngã.

Sở Vân Dung nghẹn họng, "Là vì sơ suất của cậu ta nên Đồng Đồng mới ngã."

Thẩm Hi Đồng đã hồi hồn từ một màn hoảng sợ vừa rồi, bèn miễn cưỡng cười cười, "Mẹ, Thanh Lan nói đúng, vừa rồi là con tự ngã. Thái độ của cậu bé kia cũng rất tốt, bỏ qua đi." Người cũng đã đi rồi, tất nhiên không thể để một mình Thẩm Thanh Lan làm người tốt.

"Nhưng tay con đã bị thương thành ra như vậy..." Sở Vân Dung rất đau lòng, "Không được, chúng ta mau đến bệnh viện đi." Nói rồi, bà liền kéo Thẩm Hi Đồng ra bắt xe.

Bà ném chìa khóa lại cho Thẩm Thanh Lan, "Thanh Lan, con tự về nhà đi. Mẹ đưa chị con đến bệnh viện."

Thẩm Thanh Lan cầm chìa khóa xe, đi về phía ga ra nên không nhìn thấy lúc Thẩm Hi Đồng đi còn quay lại nhìn cô, trong mắt đầy hận thù tận xương tủy.

Vì vừa xảy ra tai nạn giao thông nên Thẩm Thanh Lan không còn hứng thú đi dạo, đành lái xe của Sở Vân Dung về nhà.

Sở Vân Dung và Thẩm Hi Đồng đến bệnh viện, kiểm tra kỹ càng, ngoại trừ bị trầy da tay ra thì không còn bị thương chỗ nào khác.

"May là không có chuyện gì, vừa rồi mẹ thật sự rất sợ." Sở Vân Dung xoa ngực, vẻ mặt vẫn còn nét kinh hoàng.

Thẩm Hi Đồng mỉm cười, chỉ là lúc nhìn bàn tay bị băng bó thành bàn chân gấu, ánh mắt cô ta hiện vẻ lạnh lùng.

Trở về nhà, Thẩm Hi Đồng đi thẳng lên phòng, ngay cả cơm tối cũng không ăn.

Cô ta nằm trên giường, dùng bàn tay còn lại xoa xoa bàn tay bị thương. Mặc dù đã bôi thuốc nhưng lòng bàn tay vẫn đau đớn, cứ như đang nhắc nhở cô ta rằng hôm nay cô ta suýt chết dưới bánh xe. Nhưng rõ ràng là cô ta đã có thể không bị thương, vì lúc đó cô ta gần Sở Vân Dung hơn.

Khi gặp nguy hiểm, Sở Vân Dung lại cứu Thẩm Thanh Lan trước, hoàn toàn không nghĩ đến cô ta.

Lẽ nào đây chính là sự khác biệt giữa việc có quan hệ huyết thống hay không sao? Mẹ, chẳng phải mẹ yêu con nhất sao? Mẹ cưng chiều con, bỏ qua Thẩm Thanh Lan, thậm chí còn vì con mà đánh con gái ruột của mẹ, sao hôm nay mẹ không cứu người gần mẹ hơn là con?

Ánh mắt cô ta tối sầm lại, hai tay siết chặt, thậm chí còn không phát hiện ra vết thương lại chảy máu vì động tác này.

***

Buổi sáng cuối tuần, Thẩm Thanh Lan chạy bộ về, theo thường lệ tắm rửa một lượt, rồi làm bữa sáng cho chính mình xong mới thong thả đi ra ngoài. Hôm nay cô phải về nhà họ Thẩm. Tối qua Thẩm Hi Đồng gọi điện thoại nói hôm nay Lãnh Thanh Thu đến nhà chơi.

Thẩm Thanh Lan nhớ đến giọng điệu đắc ý của Thẩm Hi Đồng thì lại hơi buồn cười. Cô ta hình như đến tận bây giờ vẫn không biết rõ vị trí của bản thân.

Hôm nay cô không lái xe mà ra khỏi tiểu khu rồi đến bến xe bus, nhưng bến xe bus cách Đại viện hơi xa. Thẩm Thanh Lan xuống xe, rồi lại từ từ đi bộ về Đại viện, lúc đến nơi thì đã gần trưa rồi.

Cô vốn cho rằng mình là người cuối cùng đến, ai ngờ người khách đáng ra đã xuất hiện ở nhà họ Thẩm vẫn chưa đến. Thẩm Thanh Lan nhìn về phía Thẩm Hi Đồng với ánh mắt vô cảm.

Thẩm Hi Đồng trông thấy ánh mắt này của cô thì lại cho rằng đó là miệt thị, bèn nhìn vào mắt Sở Vân Dung, lúng túng nói: "Có lẽ Thanh Thu bị tắc đường, con đi gọi điện thoại cho cô ấy."

Sở Vân Dung cười cười, "Ừ, đi đi." Thấy Thẩm Hi Đồng cầm điện thoại ra ngoài, bà quay đầu nhìn Thẩm Thanh Lan, "Ăn sáng chưa? Còn lâu mới đến giờ cơm, hay là bảo chị Tống làm vài món lót dạ cho con nhé?"

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, "Con ăn sáng rồi mới đến."

Sở Vân Dung gật đầu, nhìn khuôn mặt lạnh tanh của con gái, bất chợt không biết nên nói gì. Nếu nhìn kỹ thì dáng vẻ của Thẩm Thanh Lan còn có điểm giống bà, ví dụ như đôi mày lá liễu, còn có sống mũi cao xinh xắn.

Sở Vân Dung hơi ngẩn người, hình như đang nhớ lại lúc Thẩm Thanh Lan vừa chào đời, bà đã ôm cơ thể nho nhỏ mềm mại, con bé cười vui vẻ với bà. Thanh Lan lúc bé, trừ chồng bà ra thì nó bám bà nhất.

Dù bà đi đến đâu thì nó cũng thích đi theo, vì thế ngày đó bà mới dẫn Thanh Lan ra ngoài. Nếu hôm đó, bà không đưa con gái ra ngoài chỉ vì không đành lòng thấy cô khóc thút thít, liệu có phải con bé cũng đã không...

Nghĩ đến đây, sắc mặt Sở Vân Dung tái nhợt, đưa tay ôm ngực, ở đó đang âm ỉ đau như có ai cầm dao cứa từng nhát lên đó.

"Mẹ, mẹ thấy không khỏe sao?" Thẩm Thanh Lan chú ý thấy sắc mặt khó coi của bà, bèn hỏi.

"Không sao đâu, chỉ là hơi mệt thôi..." Nhìn vào đôi mắt vô cảm của Thẩm Thanh Lan, Sở Vân Dung bỗng nhiên không biết phải nói gì, bèn đứng dậy, vội vã lên tầng.

Thẩm Thanh Lan nhìn bóng lưng vội vã bỏ đi của Sở Vân Dung, trong mắt hiện vẻ khó hiểu. Hình như người mẹ này của cô thật sự không thích cô thì phải, ngay cả ở cùng cô một lúc thôi mà cũng không muốn.

Sở Vân Dung vội vàng lên tầng, đóng chặt cửa phòng lại, sau đó kéo ngăn bàn trang điểm ra rồi lấy một lọ thuốc bên trong, đổ mấy viên vào lòng bàn tay, cũng không thèm nhìn mà uống luôn.

Bà cầm lấy ly nước trên bàn uống một hớp, cố gắng vuốt ngực như vuốt cảm xúc trong ngực xuống, sau đó ngồi trên ghế, ánh mắt trống rỗng, chẳng biết đang nhìn về đâu, sắc mặt tái nhợt chưa thể bình thường lại ngay được.

Bất chợt, Sở Vân Dung đứng dậy nằm úp xuống đất, cố thò tay xuống gầm giường, với lấy thứ gì đó nhưng lại thấy tay không đủ dài. Bà lại đứng dậy, tìm một vòng trong phòng, mở tủ quần áo lấy một cái móc áo bên trong ra, rồi lại quỳ rạp xuống đất, sau đó kéo một cái rương nhỏ từ dưới giường ra.

Chiếc rương rất cũ kỹ, nhưng hoa văn được chạm khắc rất tinh tế, nếu có chuyên gia ở đây thì sẽ nhận ra chiếc rương nhỏ lại được làm từ gỗ lim vàng.

Có lẽ là do đã ở dưới giường quá lâu nên trên rương bị phủ một lớp bụi dày. Sở Vân Dung cẩn thận đặt chiếc rương lên bàn trang điểm rồi đi vào phòng tắm, lúc đi ra đã cầm một chiếc khăn lông. Bà kiên nhẫn tỉ mỉ lau chùi bụi bẩn bên trên nó, khuôn mặt hiện vẻ dịu dàng không chỉ là Thẩm Thanh Lan, mà ngay cả Thẩm Hi Đồng cũng chưa từng nhìn thấy.

Sau khi xác nhận trên rương không còn một hạt bụi nào nữa, Sở Vân Dung mới ôm nó vào lòng. Chiếc rương rõ ràng là lạnh như băng, nhưng ánh mắt của bà lại như đang ôm một báu vật quý giá, làm tan chảy tất cả dịu dàng trong tim bà.

Bà dán mặt lên trên rương, một lúc lâu sau mới lấy một chiếc chìa khóa nhỏ nhắn xinh xắn trong ngăn kéo dưới cùng của cái tủ ở đầu giường ra. Chiếc chìa khóa này rõ ràng là cùng một bộ với ổ khóa của cái rương kia.

Bà tra chìa khóa vào ổ, cạch một tiếng, khóa đã được mở ra. Bàn tay của Sở Vân Dung hơi run run. Bà muốn mở cái rương ra, nhưng hình như không đủ dũng cảm, do dự nhiều lần vẫn không mở ra.

Cuối cùng, nắp rương cũng được khác nhấc lên, những thứ trong rương như in vào mắt. Phía trên cùng là mấy món đồ chơi bằng bông, những con gấu bông đáng yêu xinh xắn, trắng có, nâu có, đều chỉ lớn chừng bàn tay, còn có một con màu hồng nhạt, nhỏ hơn mấy món kia, lớp lông mềm mại, nhưng có lẽ do đã quá lâu năm nên lông của nó trông hơi cũ kỹ.

"Mẹ, đây là con gấu ba mua cho con, đáng yêu không? Con này là mẹ Tiểu Bạch, con này là ba Tiểu Hôi, còn con này là gấu con Tiểu Hồng. Bọn chúng là một nhà ba người." Giọng nói non nớt nhỏ nhẹ cất lên, đôi tay mập mạp nhỏ bé chỉ vào ba con gấu bông, trong đôi mắt lấp lánh ngập tràn niềm vui và thích thú.

Ở bên cạnh con gấu bông là một con búp bê barbie mặc bộ váy công chúa màu xanh nhạt.

"Mẹ, con thích bộ váy này, mẹ cũng mua cho con một bộ như vậy có được không?" Bàn tay nhỏ mũm mĩm kéo tay bà, lắc trái lắc phải, đôi mắt nhỏ lấp lánh nhìn bà đầy khẩn cầu, "Con còn muốn một đôi giày da nhỏ màu trắng, sau đó con sẽ mặc bộ váy này múa cho ông bà nội xem, mẹ, có được không mẹ?"

Sở Vân Dung lấy con gấu bông và con búp bê kia ra, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó đặt chúng lên giường rồi lấy một album ảnh dày khoảng gấp đôi mấy quyển sách thường dưới đáy rương ra.

Album ảnh màu xanh đậm, trên bìa còn viết "Nhật ký bảo bối của mẹ".

Bà từ từ lật cuốn album, trang đầu tiên là hình một cô bé mũm mĩm, nhắm mắt ngủ say, da mặt vẫn còn nhăn nheo, hồng hồng, trông như một bà cụ non, phía dưới ảnh chụp có viết một hàng chữ nhỏ: "Chào mừng con đến thế giới này, bảo bối Thanh Lan của mẹ." Chữ viết rất đẹp, nét chữ ngay ngắn rõ ràng, có thể thấy người viết rất chăm chú.

Trang thứ hai vẫn là đứa trẻ đó, hình như đã lớn hơn một chút, làn da trở nên trắng trẻo mịn màng hơn, đôi mắt mở to, để lộ cả phần lợi hồng nhạt: "Hôm nay, bảo bối Thanh Lan đã nở nụ cười đầu tiên."

Trang thứ ba, bé gái mặc một bộ váy công chúa màu trắng, ngồi trong lòng người một người phụ nữ, người đó ôm cô bé, cúi đầu nhìn cô bé với vẻ mặt dịu dàng: "Bảo bối Thanh Lan, hôm nay là ngày thứ một trăm con đến thế giới này, chúc mừng con lại trưởng thành hơn một chút."

Trang thứ tư, bé gái ngồi ở trong nôi, trong tay cầm một cái trống lắc, nhìn vào máy ảnh cười vui vẻ: "Bảo bối Thanh Lan mọc cái răng thứ nhất, cắn người khác đã hơi đau rồi."

Trang thứ năm, bé gái mặc váy, trên đầu đội một chiếc mũ nhỏ, đứng trên bãi cỏ, một tay vịn vào chiếc xe trẻ em bên cạnh, còn một tay thì đưa về phía trước, đôi môi nhỏ xinh mím chặt, đôi lông mày nhỏ cũng nhăn lại, có vẻ không vui, "Bảo bối Thanh Lan dù không bằng lòng nhưng cũng đã dũng cảm cất bước đi đầu tiên, mẹ rất tự hào về con."

Trang thứ sáu là ảnh một bé trai ôm bé gái, bé gái thắt hai bím tóc, ngoan ngoãn vùi trong lòng bé trai, một tay chỉ về phía ống kính, bàn tay trắng nõn mềm mại, "Bảo bối của mẹ, chúc mừng con tròn một tuổi, mong con suốt đời đều sống êm đềm trong thế giới này."

Trang thứ bảy, trang thứ tám, trang thứ chín...

Trang nào cũng là hình ảnh của bé gái đó, có khóc nhè, có ấm ức khó chịu, có cười to vui vẻ, có...

Mỗi một hồi ức đều được ghim lại trong những bức ảnh, phía dưới mỗi một bức ảnh đều có một hàng chữ nhỏ, đó là những lời chúc tốt đẹp nhất của một người mẹ dành cho con gái.

Bức ảnh cuối cùng là một bé gái mặc một bộ váy công chúa màu xanh nhạt, giống y đúc cái váy của búp bê barbie, chân mang một đôi giày da màu trắng, vung cánh tay và đôi chân nhỏ về phía ống kính, mỉm cười vui vẻ: "Bảo bối Thanh Lan, đây là điệu múa đẹp nhất mẹ từng xem."

Đến đây thì không còn ảnh chụp nữa, quyển album thật dày, nhưng phía sau lại trống trơn.

Một giọt lệ lặng yên chảy xuống, vừa khéo rơi xuống gương mặt mỉm cười rực rỡ của bé gái. Sở Vân Dung giật mình, cuống quít đưa tay, cẩn thận dè dặt lau đi nước mắt trên ảnh.

Bà cẩn thận rút bức ảnh ra, thấy mặt trên ảnh vẫn sạch sẽ, đáy mắt hiện vẻ dịu dàng.

Tay bà vuốt ve nhẹ nhàng lên gương mặt của cô bé trong ảnh, trong đầu bỗng lóe lên gương mặt lạnh lùng và ánh mắt hờ hững xa cách của Thẩm Thanh Lan khi nhìn bà, "Thanh Lan, cuối cùng mẹ vẫn để mất con rồi đúng không?"

Sở Vân Dung ngã xuống giường, vẫn ôm chặt tấm ảnh vào lòng, nước mắt chảy từ khóe mắt thấm vào chăn, trong đáy mắt của bà ngập tràn vẻ đau khổ.

"Thanh Lan, Thanh Lan của mẹ, mẹ có lỗi với con." Bà khẽ khóc nỉ non.

Toàn thân bà run run, sắc mặt trắng bệch như giấy, bàn tay cầm tấm ảnh bỗng xiết chặt, rồi giật mình buông tay ra.

Rõ ràng ngực rất đau, nhưng trước tiên bà vẫn xem tấm ảnh kia bị có mình vò nhăn hay không. Thấy tấm ảnh nhăn nhíu, bà cố chịu đựng cơn đau đớn ở lồng ngực, cẩn thận vuốt thẳng tấm ảnh, sau đó lê người đi đến trước bàn trang điểm, uống thêm vài viên thuốc nữa.

Lần này, cơn đau của bà phải thật lâu sau mới từ từ giảm bớt. Đến khi người lại có chút sức, bà mới từ từ đứng dậy, cất những đồ vật rải rác trên giường vào rương thật gọn gàng. Bà nhìn những thứ trong rương, ngón tay dừng trên người con búp bê một lúc, sau đó lại cầm con búp bê lên, dịu dàng cười nói, "Thanh Lan, hình như mẹ không thể tìm lại con được rồi, mẹ phải làm gì bây giờ?"

Trong căn phòng vắng vẻ, chỉ có một mình Sở Vân Dung tự lẩm bẩm. Bà ôm ba con gấu bông, vẻ mặt vừa giống khóc mà lại giống đang cười.

***

Thẩm Hi Đồng ra sân gọi điện thoại cho Lãnh Thanh Thu. Cuộc điện thoại đầu tiên không có người nhận, cô ta lại gọi cuộc thứ hai, lúc này mới có người bắt máy. Biết Lãnh Thanh Thu đang trên đường đi, khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới, Thẩm Hi Đồng mới yên tâm.

Cô ta đi vào phòng khách thì không thấy Sở Vân Dung đâu, chỉ có một mình Thẩm Thanh Lan, bèn hỏi, "Mẹ đâu?"

Thẩm Thanh Lan không biết lấy từ đâu ra một quyển sách, đang thong thả lật xem, nghe thấy Thẩm Hi Đồng hỏi mà cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, "Không biết."

Thái độ thờ ơ này khiến Thẩm Hi Đồng rất tức giận. Có điều nhớ ra đang ở trong nhà, tuy Thẩm lão gia lúc này đi vắng, nhưng biết đâu sẽ trở về bất cứ lúc nào, cô ta đành cố nén cơn giận trong lòng, ngồi xuống ghế sofa.

"Thanh Lan, Thanh Thu nói cô ấy đang đi trên đường rồi, nửa tiếng sau sẽ đến."

Nghe thấy vậy, biểu cảm của Thẩm Thanh Lan vẫn không hề thay đổi, "À."

Nụ cười của Thẩm Hi Đồng cứng đờ. Cô ta vốn muốn thấy cảnh Thẩm Thanh Lan mất mặt, nhưng cô lại không có bất kỳ phản ứng nào khiến cô ta cảm thấy vô cùng bực bội. Cứ như cô ta lấy một bảo bối mà khó khăn lắm bản thân mới có được ra, vốn định khoe khoang với người khác để người đó ngưỡng mộ ghen tị, thế nhưng người đó lại không hề quan tâm đến nó, không chừng trong lòng còn đang cười nhạo của cô ta ngu ngốc.

Nghĩ vậy, ánh mắt của Thẩm Hi Đồng nhìn cô càng thù địch hơn. Nhưng Thẩm Thanh Lan là ai chứ, mặc dù nhận ra ác ý trong mắt cô ta, nhưng đối với cô mà nói thì chút ác ý này còn chẳng đủ để gãi ngứa.

Nói chuyện với Thẩm Thanh Lan không có tác dụng gì, Sở Vân Dung thì chẳng biết đang ở đâu, Thẩm Hi Đồng cũng không muốn ngồi với cô thêm một giây phút nào nữa, bèn lấy cớ ra cổng đón Lãnh Thanh Thu rồi bỏ đi.

Thẩm Thanh Lan tiếp tục đọc sách, chẳng mấy chốc thì Thẩm lão gia cũng đã trở về, còn có cả Phó lão gia đi cùng ông.

"Ông nội." Thẩm Thanh Lan đứng dậy chào hai ông cụ.

"Tôi đã nói Thanh Lan bây giờ chắc chắn đang ở nhà mà, lão già ông lại không tin." Phó lão gia lườm Thẩm lão gia một cái, bất mãn nói, "May mà tôi bảo ông về sớm một chút, không thì Thanh Lan phải buồn chán ở nhà một mình rồi."

"Đâu phải một mình, mẹ nó cũng đang ở nhà mà." Thẩm lão gia nói rồi nhìn xung quanh hỏi, "Lan Lan, mẹ cháu đâu?"

Thẩm Thanh Lan nhìn lên tầng rồi trả lời, "Mẹ nói hơi mệt nên lên phòng nghỉ ngơi rồi ạ. Còn Thẩm Hi Đồng thì ra ngoài đón Lãnh Thanh Thu."

"Lãnh Thanh Thu là ai?" Phó lão gia nghi ngờ hỏi.

"Là một hoạ sĩ ạ, ba cháu rất thích tranh của cô ấy." Thẩm Thanh Lan trả lời.

Phó lão gia thích chơi cờ, thích thưởng trà, chỉ duy nhất tranh ảnh là không thích, nhưng lại có hứng thú với mấy loại ngọc cổ. Vừa nghe nói người kia là hoạ sĩ, ông lập tức không thấy hứng thú nữa.

Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe, không lâu sau, Thẩm Hi Đồng và một cô gái xuất hiện trước cửa, lần lượt chào hỏi những người trong phòng khách.

Sau đó, Thẩm Hi Đồng lại giới thiệu cô gái bên cạnh mình, "Ông nội, ông Phó, vị này chính là Lãnh Thanh Thu cháu đã nhắc đến, là hoạ sĩ trẻ nổi tiếng nhất hiện nay đấy ạ."

"Thanh Thu, đây là ông nội tôi." Cô ta giới thiệu Thẩm lão gia, rồi chỉ vào Phó lão gia nói, "Đây là ông Phó, ông nội một người bạn tốt của tôi."

Lãnh Thanh Thu khẽ cúi người, chào hai ông cụ. Hai ông lịch sự cười chào lại, khách sáo và xa cách.

Cô ả đưa túi đồ trong tay cho Thẩm Hi Đồng, nói, "Đây là quà gặp mặt cháu biếu Thẩm lão gia, mong là ngài không chê. Lần này không ngờ lại gặp Phó lão gia ở đây, chưa kịp chuẩn bị gì, mong Phó lão gia bỏ qua cho. Hôm nào đó cháu nhất định sẽ bổ sung."

Thẩm lão gia cười nói, "Cháu có lòng rồi, ngồi đi! Các cháu đều là người trẻ tuổi, cứ tự nhiên nhé. Người lớn tuổi chúng ta không góp vui nữa." Nói rồi liền gọi Phó lão gia lên lầu.

Trước khi đi, Phó lão gia còn quay sang nháy mắt với Thẩm Thanh Lan một cái, tỏ ý "thấy ông có tốt với cháu không", khiến cô nhìn thấy mà buồn cười.

Nụ cười trên mặt Thẩm Hi Đồng khẽ cứng lại, cứ như hoàn toàn không ngờ Thẩm lão gia gặp Lãnh Thanh Thu rồi mà lại có thái độ thờ ơ như vậy. Chẳng phải ông rất thích tranh của Lãnh Thanh Thu? Sao bây giờ gặp người thật lại có thái độ thế này?

Lãnh Thanh Thu hình như không nhận thấy sự lạnh nhạt của Thẩm lão gia, trên môi vẫn giữ nụ cười đúng mực.

Thẩm Hi Đồng đưa mắt nhìn sang Thẩm Thanh Lan đang ngồi trên ghế sofa vẫn không nói gì, "Đây là em gái tôi, Thanh Lan."

Từ lúc bọn họ vào nhà, Thẩm Thanh Lan đã khép quyển sách trong tay lại rồi đặt xuống ghế sofa. Cô ngẩng đầu quan sát cô gái trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười đúng mực, khí chất dịu dàng.

Trong lúc Thẩm Thanh Lan quan sát đối phương thì "Lãnh Thanh Thu" cũng quan sát cô. Cô ả đã thấy ảnh của Thẩm Thanh Lan từ trước, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn cô ở khoảng cách gần thế này. Người thật xinh đẹp hơn người trong ảnh nhiều, có điều khí chất vẫn rất lạnh lùng khiến người khác có cảm giác khó gần.

Trong mắt cô ta ánh lên vẻ hứng thú.

Nếu Kim Ân Hi ở đây thì nhất định sẽ nhận ra được cô gái trước mắt chính là người ngày đó đã theo dõi Thẩm Thanh Lan trong bữa tiệc cuối năm của tập đoàn Quân Lan.

[Quyển 1] Mật Ngọt Hôn NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ