Chương 75: Vỡ Chậu Tan Gương

336 25 3
                                    

Tôi nhẹ bước tới gần doanh trướng quan sát kỹ một vòng, thấy không có người Thát mới lách mình bước vào. Gió đêm theo kẽ hở tôi mở ra khẽ lùa tới. An Tư đang ngồi xoay lưng về phía tôi, chiếc lược ngà vẫn còn giữ trên mái tóc dài như thác đổ.

An Tư chỉ mới là cô gái mười tám tuổi, cuộc đời tươi đẹp chỉ mới mở ra vậy mà chỉ trong đêm nay mọi thứ đã đổ sụp. Tôi bỗng nhớ tới lần đầu tiên tôi gặp An Tư, cô gái nhỏ bé như một búp sen xinh còn chưa hé nụ ngồi trên con thuyền tròng trành giữa hồ sen xanh.

Như nghe được tiếng bước chân, An Tư từ phía trước nói vọng tới:

"Chàng đã đi rồi sao?"

Hoá ra đã có người đến đây trước tôi. Có lẽ đó chính là Chiêu Thành vương tôi vừa nghĩ tới.

Thấy không có tiếng trả lời, An Tư quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt An Tư bỗng bàng hoàng, sau đấy lại cười tự giễu:

"Hôm nay náo nhiệt ghê!"

Tôi không đáp mà trực tiếp bước tới bên cạnh hỏi:

"Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?"

An Tư quay mặt đi, lạnh nhạt đáp:

"Đã thấy rồi còn hỏi!"

"Tôi muốn biết nguyên nhân! – Tôi quát."

Tôi nhìn cô ấy vừa trầm tĩnh vừa lạnh nhạt thì trong lòng bỗng thấy mất mát. Tôi nắm chặt hai vai cô ấy, không kiềm chế được giọng điệu tức giận:

"Là ai ép cô phải đi? Thượng hoàng, Trần Khâm, các bô lão? Hay là... Chiêu Thành Vương?"

Ba chữ cuối nói xong giống như trút cạn đi sức lực.
An Tư trừng mắt nhìn tôi:

"Không ai cả, là tôi tự nguyện."

Tôi không thể tin nhìn An Tư, cái tôi muốn không phải là câu trả lời này.

Nhưng cái tôi muốn nghe là gì chứ, là một lời phủ nhận rồi sau đó tôi sẽ mắc tội khi cứu cô ấy trở về hay sao?

An Tư giống như sợ tôi sẽ thật sự làm những việc trái đạo đó, bèn chậm rãi nói:

"Ngoài là bạn của cô, là người trong lòng của Trần Thông, tôi còn là công chúa của triều đại này. Nhìn thấy quân binh đầu rơi máu đổ lòng tôi cũng đau đớn khôn cùng, tôi không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến hạnh phúc của riêng mình được. Cô có thể cầm quân ra trận giết giặc, tôi cũng phải làm gì có ích cho non sông đúng không?"

Tôi thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, khó khăn lắm mới cất được giọng đáp lời An Tư:

"Nhưng cũng không cần phải hy sinh thân mình như thế. Chưa chắc Thoát Hoan anh ta sẽ..."

"Tôi biết Thoát Hoan luôn mang cố chấp với cô, nhưng cũng vì lẽ đó mà tôi mới phải đưa ra quyết định này. Nếu tôi không đi thì một ngày nào đó sẽ là cô. Tôi không muốn tên Thoát Hoan đó đạt thành tâm nguyện, cũng không muốn cháu mình kẻ thì mất vợ, kẻ thì mất mẹ đâu."

Lại thở dài:

"Hơn nữa, nhìn thấy toàn quân bị bao giữa vòng vây của địch, tôi bỗng nhận ra sứ mệnh với đất nước này."

[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mênh MôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ