Ngoại Truyện 4: Công Chúa Hòa Thân (1)

445 17 6
                                    




Ta là Huyền Trân, quốc muội của quan gia.

Ngay từ thuở nhỏ ta đã vô cùng hâm mộ ông ngoại, phụ hoàng và mẫu hậu, các bác trai bác gái, những vị anh hùng cầm kiếm cưỡi ngựa bình thiên hạ. Ta cảm thấy thời buổi thanh bình thịnh thế như ngày nay thì đám tài tử văn nhân chẳng có ai hợp mắt ta cả.

Nhưng ta vốn biết nếu mình đã là một công chúa thì việc hôn phối vốn chẳng đến lượt ta nhúng tay, các cụ nói "cha mẹ đặt đâu con ngồi đó", huống gì ta còn là một cô gái. Ta cảm thấy việc chỉ tay vào một chàng trai rồi nằng nặc xin cưới là một việc hết sức mất phong cách dù ta thừa sức, phụ hoàng yêu thương ta như thế mà từ nhỏ đến lớn cũng chẳng ai dám làm trái ý ta.

Làm công chúa hưởng hết ân điển từ hoàng gia, từ cơm gạo của dân mang lại thì ta cũng chẳng dám hi vọng tới lòng riêng của mình, ta ngược lại rất sảng khoái đón nhận mọi thử thách. Ừm thì với tính tình này của ta, mẫu hậu luôn than phiền ta quá mức ngang tàng.

Ngày xưa bà cô An Tư cũng là một tấm gương, nếu như biết về sau phải dứt bỏ tình riêng vì nợ nước thì ngay từ đầu đừng nên yêu đương làm gì cho tốn công phí sức, kết quả thì ai cũng biết là bà ấy tự vẫn để giữ lòng trung trinh. Ta nể phục thì có nể phục, nhưng cảm thấy không đáng.

Còn may mắn không đi hòa thân thì thôi, ông bà ta bao năm không cần tình yêu vẫn sống với nhau đến hết đời, đơn cử như ông Quang Khải, lại đơn cử như gia đình nhỏ của con bé Thượng Trân. Cưới trước yêu sau thật ra lại là một loại mùi vị khá hấp dẫn.

Giống như lần đầu gặp Nhữ Hài, năm đó anh ta mười chín còn ta mới mười hai, gặp gỡ ta trước tẩm điện của quan gia anh ta còn ngây ngẩn một hồi. Ta trước tiên nói rõ việc cần nói về quan gia, sau đấy liếc mắt hừ lạnh với anh ta một cái, rốt cuộc vẫn cảm nhận được ánh mắt anh ta gắt gao dõi theo mình.

Đoàn Nhữ Hài nhờ sự ưu ái của ông anh lắm chuyện nhà ta mà "vô tình" gặp gỡ ta không ít lần, nhưng "vô tình" gặp trong hoa viên hay tẩm điện của quan gia thì thôi đi, còn "vô tình" gặp nhau trên đường đến nhà vệ sinh trong lầu nghe hát ngoài thành thì sao nhỉ?

Trong đầu ta thầm mắng một câu lý nào là vậy, rồi nhìn lại mình vận một thân nam trang màu xanh nhạt thì mới giật mình, gã này mà không giữ mồm giữ miệng thì ta chịu không ít phiền phức đây.

Đương lúc bối rối thì ông anh ta trong nhà vệ sinh thong thả đi ra, phía sau còn có.. Ơ khoan đã, thư đồng này chẳng phải là hoàng hậu vừa mới được sắc phong hay sao?

Bốn người chúng ta trừng mắt nhìn nhau, không khí có chút quái đản.

Vợ chồng son người ta trốn nhà đi chơi tìm cảm giác mới lạ không có gì đáng nói, nhưng còn cái tên kỳ đà cản mũi này thì tính thế nào hả?

Còn chưa kịp đánh phủ đầu thì ông anh nhà mình đã trỏ tay vào mũi ta mắng:

"Em đến đây làm gì, còn nữa, ăn mặc cái kiểu gì đây?"

"Đi tập võ." – Ta thản nhiên đáp.

Quan gia nọ hừ mũi:

"Lừa trẻ con chắc, có ai đến chỗ nghe hát để tập võ đâu?"

[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mênh MôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ