XVII

1.7K 177 5
                                    

( Nhắc nhở: Chap này rate M, bạn nhỏ nào đọc thấy thì cố lướt nhanh qua đi ha 😭 )

Hermione đã đuổi cổ Harry về nhà vì sợ rằng cậu ở chung với Blaise sẽ gây gổ với nhau nữa, như vậy thì Blaise sẽ không hoàn thành dược giải kịp. Vả lại Scorpius cũng đang ở nhà, Harry cứ nán lại như vậy cậu bé sẽ sốt ruột chết mất.

Tối hôm đó Scorpius cứ nằng nặc muốn chờ cha Draco về nhà rồi mới chịu ăn cơm. Harry phải giải thích mãi cậu bé mới chịu hiểu rằng cha Draco bị bệnh, phải ngủ lại ở bệnh viện mới khỏe nhanh được, còn dọa thêm nếu không chịu ăn cơm thì sẽ mách cha Draco rằng Scorpius lãng phí thức ăn. Scorpius ngoan ngoãn nghe lời nhưng mặt thì ỉu xìu, có nói câu gì cũng đều là hỏi han tình hình về cha Draco. Cậu bé ăn xong rồi không thèm ăn vặt, cũng không mở vô tuyến xem hoạt hình, mà chỉ lủi thủi đóng cửa trong phòng.

Harry thấy con như vậy tâm trạng cũng không khá hơn chút nào, bao nhiêu món ngon nấu được mà không có Draco ăn cảm thấy thật là uổng phí. Cậu mở cửa phòng ngủ của hai người ra để thấy một cái hộp vuông trống toác, trên chiếc giường ấm cúng hôm nào giờ đây chỉ còn chăn đệm nhăn nhúm bừa bãi. Cửa sổ vẫn mở khiến gió đêm lùa vào, lạnh lẽo vô cùng. Harry thấy rờn rợn trong người, định ra khép cửa sổ thì thấy trên khung cửa có một bức thư được để lại, trên mặt thư in dấu của bệnh viện St.Mungo, cậu vội vã mở thư ra.

" Thân ái chào ngài Harry Potter.

Thư này được gửi từ bệnh viện St. Mungo, thông báo tới người nhà của bệnh nhân Draco Malfoy Potter như sau.

Hiện nay chúng tôi chưa tìm ra được loại tình dược đã được sử dụng. Tin tốt là chúng tôi đã tìm ra một loại dược giải độc có hiệu nghiệm tạm thời, tuy vẫn không thể làm tiêu biến hết ảnh hưởng của tình dược, nhưng ngài Potter đã có chuyển biến tích cực.

Hiện nay ngài Potter đã tỉnh dậy, người nhà có thể đến thăm, nhưng tình dược vẫn còn tác dụng nên không khuyến khích kích động đến bệnh nhân.

Chúc ngài một ngày tốt lành.

Lưu bút: Vì ngài Harry Potter vẫn còn lệnh cấm nên vui lòng đến thăm bệnh nhân vào 14h chiều ngày hôm sau"

"Thật tốt quá, Draco tỉnh lại rồi" Harry gấp bức thư rồi bỏ lại vào trong bao " Nhưng ngày mai mình mới được gặp cậu ấy ư, sao mình có thể chờ được" cậu buồn rầu nghĩ.

Harry thả mình xuống giường, trên ga giường vẫn còn thoang thoảng mùi của Draco. Harry nhớ lúc đó Draco đã chảy mồ hôi rất nhiều, những lúc cậu bị sốt cũng sẽ chảy mồ hôi nhưng không nhiều như thế, và lạ là mùi mồ hôi của Draco không hề khó ngửi chút nào. Cậu muốn ngồi dậy thay ga giường nhưng lại lưu luyến không nỡ, ít nhất thứ này sẽ nhắc nhở cậu rằng họ đã từng ôm nhau ngủ tại đây mỗi tối. Harry lần mò trong trí nhớ của mình về lại cái khoảnh khoắc cậu hôn Draco. "Lúc đó Draco có mùi gì nhỉ?" Cậu không biết Draco có sử dụng nước hoa hay không, nhưng trên người của cậu ta luôn tỏa ra một loại hương đặc trưng, giống như khi cậu thả mình giữa đám hoa khô và cỏ xanh trên ngọn đồi. Những lúc Draco run tẩy để lưỡi của cậu cuốn lấy trong khoang miệng cũng sẽ toát mồ hôi, nhưng lại man mát như mùi bạc hà. Tay của Harry bất giác lần xuống phía dưới, chui qua hai lớp quần để nắm lấy cậu nhỏ đã nóng rực của mình. Cậu đưa trí tưởng tượng của mình xa hơn, thoát khỏi những nụ hôn kiểu Pháp ướt át để đến cơ thể trần trụi chìm đắm trong dục vọng. Cậu sẽ lả lướt ngón tay của mình dọc khắp thân thể của người ấy, tay của cậu bám chặt lấy vòng eo thon thon mà thúc mình vào nơi ấm nóng bên dưới. Có lẽ cậu sẽ đặt một nụ hôn lên từng vết sẹo của người ấy để người có thể biết rằng cậu chấp nhận mọi sai lầm trong quá khứ, rằng cậu đang yêu người đến mức nào.

[ HarDra/Drarry ] I can't sleep without youNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ