Chương 24

1.3K 74 4
                                    

Ca phẫu thuật của mẹ Thẩm rất nhanh đã kết thúc.

Viên đạn đã làm tổn thương đến xương nhưng bác sĩ nói không có vấn đề gì quá lớn, nghỉ ngơi một thời gian là có thể sinh hoạt lại bình thường, nhưng nếu muốn thực hiện các động tác phức tạp hơn, như chơi bóng linh tinh, thì có thể sẽ có chút khó khăn.

Thẩm Sơ Hành nghe bác sĩ dặn dò, biểu tình trên mặt trước sau đều tĩnh lặng như nước. Sau khi rời khỏi phòng khoa ngoại, anh không thèm nhìn Vân Ngạn lấy một cái, giống như người vừa nắm tay cậu không phải là anh vậy.

Đến buổi chiều, thuốc mê bắt đầu hết tác dụng, mẹ Thẩm dần dần tỉnh lại, sau khi nghe về tình trạng vết thương của mình, mẹ Thẩm tỏ ra bình tĩnh hơn Thẩm Sơ Hành rất nhiều, bà còn trấn an Thẩm Sơ Hành, bảo anh mau trở về nghỉ ngơi.

Ban đầu Thẩm Sơ Hành còn tỏ vẻ không muốn về, sau đó mẹ Thẩm không còn cách nào khác, đành phải nói: "Con ở lại đây là để chăm sóc mẹ hay là để mẹ chăm sóc con?"

Thẩm Sơ Hành im lặng một lúc, cuối cùng đồng ý quay về.

Cái gì mà "Con chăm sóc mẹ hay để mẹ chăm con"?

Thẩm Sơ Hành cũng không còn là trẻ con nữa, sao mẹ Thẩm lại nói như vậy chứ?

Thẩm Sơ Hành cũng không còn là trẻ con nữa, tại sao mẹ Thẩm lại nói vậy với hắn?

Trên đường trở về, trong đầu Vân Ngạn là một đống câu hỏi, lượng tin tức mà cậu nhận được hôm quá nhiều, gieo vào lòng rất nhiều bí ẩn.

Những tình tiết được miêu tả qua vài ba câu trong nguyên tác dần hiện ra trước mắt cậu, dù chỉ là một phần nhỏ nhưng cũng đủ làm cậu kinh sợ, mà hình tượng Thẩm Sơ Hành trong lòng cậu cũng không còn là một tên"âm trầm thô bạo", mà biến thành một người cũng biết vì người thân của mình mà đau lòng.  

Cho lúc về đến nhà hai người vẫn không ai nói với nhau lời nào, Thẩm Sơ Hành dừng lại ở sảnh lầu một, nhìn Vân Ngạn: "Cậu nghỉ ngơi đi."

Vân Ngạn muốn nói lại thôi.

Cậu cảm thấy người cần nghỉ ngơi lúc này nên là Thẩm Sơ Hành mới phải, tuy anh ta không bị thương, nhưng tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng, cả người giống như cung tên bị kéo căng ra vậy.

Cả biệt thự đều chìm vào im lặng, những người đi theo sau Thẩm Sơ Hành, ai cũng im lặng hệt như ve sầu mùa đông.

Vân Ngạn thở dài trong lòng, gật gật đầu, đi lên tầng  hai.

Sảnh ở lầu một trực tiếp thông với tầng hai, sau khi Vân Ngạn lên đến tầng hai, vẫn có thể nghe được âm thanh ở tầng một.

"Không phải là tôi đã bảo các người theo dõi hành tung của hắn ta à?" Thanh âm của Thẩm Sơ Hành giống như đến từ địa ngục, lạnh đến thấu xương: "Lần này sao lại để xảy ra chuyện này, tại sao hắn ta lại có thể về nước?”

Ánh mắt của người bị anh chất vấn hơi lóe lên, đôi môi run rẩy nhưng một chữ cũng không nói được.

"Nói!"

[ĐM EDIT] XUYÊN THÀNH BẠN ĐỜI CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TÀN TẬT ĐỘC ÁCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ