Phiên ngoại 3

44 3 0
                                    

Noãn hương các hương khí lượn lờ, tiếng đàn réo rắt. Trong sảnh phòng lớn đèn lồng được thắp sáng trưng. Phía trước phòng được lập một đài cao, xung quanh được treo từng mảnh lụa mỏng tựa như ảo mộng.

Tối nay là ngày đấu giá đêm đầu tiên của Thuỷ Nguyệt cô nương- đầu bảng của Noãn Hương lâu. Thuỷ Nguyệt cô nương vốn là quốc sắc thiên hương, đa tài đa nghệ. Đám hán tử háo sắc vốn thèm muốn đã lâu, Chỉ vì từ trước đến nay nàng bán nghệ không bán thân, nên đám sắc quỷ nhiều lắm chỉ dám buông lời trêu ghẹo, chứ không dám manh động.

Hôm nay rốt cuộc cũng đợi được ngày này, ai mà không muốn mua được đêm đầu của mỹ nữ như tranh ?! trong đại sảnh đã sớm tràn đầy khách nhân, nôn nóng mà chờ mỹ nhân lên đài.

Sở Phi Dương cũng ngồi trong đó, cầm tách trà vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hắn thực sự không muốn lội vào cái thuỷ đàm vẩn đục này, nhưng thực sự không thể bỏ mặc.

Thời niên thiếu hắn từng có nhân duyên mà gặp gỡ vị Thuỷ Nguyệt tiểu thư này, Thuỷ Nguyệt là người am hiểu, Sở Phi Dương cùng nàng đàm luận, cũng coi như là hồng nhan tri kỷ. Sở Phi Dương từng nghĩ tới chuộc thân cho nàng, nhưng nàng lại từ chối. Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, Sở Phi Dương cũng không gượng ép. Chỉ là bây giờ, Thuỷ Nguyệt từ trước đến nay đều không chút lo âu sợ hãi bỗng nhiên đến tìm hắn, khóc đến lê hoa đái vũ ruột gan đứt từng khúc mà thỉnh cầu hắn mua đêm đầu tiên của nàng, ít nhất trong lúc nàng tìm được biện pháp tự mình chuộc thân. Sở Phi Dương sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc.

Sở Phi Dương nhìn một chút đám quan to cùng thiếu gia công tử quần áo bảnh bao xung quanh một vòng, khéo miệng kéo một tia cười khổ.Cười. Ai~ thân bất do kỷ, ta là thân bất do kỷ.


Tiếng nhạc chậm rãi vang lên.

Tất cả mọi người an tĩnh lại, toàn bộ sảnh phòng tập trung lên trên đài cao lúc ẩn lúc hiện sau lớp lụa mỏng. mấy tầng lụa khe khẽ lay động, mỹ nhân diễm lệ hoàng y chậm rãi bước ra, tóc mai buông xuống như mây, y phục mỏng manh thiếu hụt không che lấp được dáng người uyển chuyển. Sở Phi Dương thanh thanh sở sở nghe được tiếng nuốt bọt ừng ực xung quanh.

Tú bà trang phục loè loẹt dung tục vẻ mặt tươi cười bước ra, đem Thuỷ Nguyệt đẩy ra phía trước, làm bộ lơ đãng đem y phục vốn đã mỏng manh ít ỏi của Thuỷ Nguyệt kéo kéo, Thuỷ Nguyệt khẽ kêu một tiếng, vẻ mặt đỏ bừng, hai tròng mắt uỷ khuất mà hàm lệ.

Tú bà nhìn dưới đài nháy mắt đã rối loạn, thoả mãn mà nhếch miệng cười, " Các vị lão gia công tử! hôm nay là ngày lành Thuỷ Nguyệt cô nương của chúng ta ra giá đêm đầu tiên. Ta cũng không nói thêm nhiều lời, ta bắt đầu ra giá. Khởi điểm ba trăm hai.

Trả đi, trả cao được người!" tứ bà hướng dưới đài hô xong, âm thấp bấm Thuỷ Nguyệt một cái, thấp giọng nói: " Cười đi! Để lão nương hảo hảo kiếm một khoản, sẽ không để tiểu tiện nhân ngươi thiệt thòi."

Thuỷ Nguyệt sao còn cười được, hai mắt rưng rưng tìm bóng dáng Sở Phi Dương trong rừng người. Người phía dưới thấy Thuỷ Nguyệt giống như đang nhìn mình, đều ngả ngớn ồn ào lên tiếng:" Mỹ nhân, nhìn ở đây! Đêm nay gia nhất định hảo hảo thương nàng! chỉ tưởng tưởng cũng chết ta."Sở Phi Dương hướng Thuỷ Nguyệt tươi cười trấn an.

Ý bảo nàng an tâm chớ nóng nảy.

Cuộc ngã giá đã sớm bắt đầu, giá cả như nước lớn thuyền lên.

" Bốn trăm lượng!"

"Năm trăm lượng!"

Tổng hợp PN DƯƠNG THƯ MỊ ẢNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ