PART 05

215 21 2
                                    

Buổi sáng, vì căn phòng nhỏ trong DGP không có cửa sổ, cho nên sáng sớm vẫn còn hơi tối mờ. Ukiyo Ace từ từ mở mắt, thật sự đã lâu rồi không được ngủ ngon, Mokudai Kazuto bên trong vẫn còn đang ngủ, Ukiyo Ace cũng không đánh thức cậu, yên lặng rời khỏi giường, thay quần áo xong rồi đi đến phòng tập để luyện tập vào buổi sáng.

Khi anh quay về, Mokudai Kazuto đã thức dậy, mái tóc có hơi dài bị túm ra phía sau, cậu đang loay hoay dùng một tay móc sợi dây chun nhỏ bên trong áo vest, trên người mặc bộ thường phục mà hôm qua anh đưa cho cậu, phối màu đơn giản, nhàn nhã lại thoải mái. Ngoại trừ việc quá rộng ra thì không có vấn đề khác, cúc áo cài đến cổ nhưng vẫn lộ ra một mảng lớn xương quai xanh, ống quần cũng xắn lên thêm vài lần, dưới mắt cá chân mảnh khảnh đang mang đôi giày da nhỏ của ngày hôm qua.

Ukiyo Ace bước qua lấy sợi dây chun ra đưa cho cậu, rồi xoay người ngồi trên chiếc ghế phía ngoài quầy bar, chờ cậu cùng ăn điểm tâm sáng, hôm qua đã bàn bạc xong xuôi, hôm nay sẽ gặp mặt nhau tại nhà của Azuma Michinaga.

Mokudai Kazuto nhẹ nhàng chớp mắt cảm ơn, hoàn toàn không còn vẻ hồi hộp như lúc mới đến, cột tóc gọn gàng, mang túi nhỏ của Ace vào người, ra hiệu cả hai ra ngoài.

Không biết hôm qua Buffa và Kan nghỉ ngơi thế nào.

Kazuto đang muốn nói chuyện nhỉ…

3, 2…

Star of the Stars of the Stars thầm đếm ngược trong lòng.

1.

“Anh Ace…” Kazuto lên tiếng, nhớ đến việc hôm qua đã nghĩ được trong đầu, lại không biết rằng bản thân vốn đã bị nhìn thấu, hơi hồi hộp mà chớp chớp mắt: “Nếu như cuộc đời này là quyển sách, anh sẽ chọn đọc phần kết cục của câu chuyện trước rồi viết lại những chương mà anh không thích chứ?”

Kazuto nói xong lập tức nhìn về phía Ukiyo Ace.

Thẳng thắn đến vậy à! Ukiyo Ace nhướng mày khẽ cười, quay đầu đối mặt với Kazuto: “À, nếu như có thể thay đổi cũng có thể sẽ xảy ra bất hạnh.”

Chiếc rèm cửa màu xanh đen không được kéo hết, một tia sáng chiếu vào mắt Azuma Michinaga. Trong cơn mơ hắn nhíu nhíu mày, lấy tay che khuất ánh nắng rồi mở mắt ra, không một chút năng lượng trong người, cảm thấy đau nhức, ê ẩm toàn thân.

Hẳn là di chứng của Jyamato Buckle, hắn nghĩ vậy.

Trong phòng khách truyền đến vài tiếng động, nghĩ đến cái tên đã mang về nhà ngày hôm qua, Azuma Michinaga đành đứng lên chuẩn bị đến xem tình hình của tên nhóc này.

Mở cửa ra, tuy nhiên trong phòng chẳng có gì thay đổi. Ngoại trừ ghế sô pha.
Chiếc chăn bông che phủ đầu của một vật thể dài không thể xác định, hơn một nửa bàn chân không được che kín nên thò ra bên ngoài, mắt cá chân thon gọn bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, trắng phát sáng, nửa người lọt ra khỏi phần ghế sô pha vẫn nhưng chưa rơi xuống nền nhà, chủ nhân của nó đang nằm ngửa mà ngủ, nhưng cũng rất biết giữ mặt mũi.

Tiếng động vừa rồi hẳn là do người nằm trên ghế sô pha xoay người nên chiếc ghế bị rung lắc đến mức phát ra tiếng động.
Chắc là sẽ không chết ngạt đâu nhỉ, Azuma Michinaga liếc nhìn đống chăn bông chỉ để lộ một nhúm tóc.

[TRANS-FIC/ACEMICHI] CẢNH ĐÊM ĐẸP VÔ CÙNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ