hidden in my heart

636 92 4
                                    


Ngay khi vừa chạm phải sắc gỗ dịu dàng bên trong màu mắt người đối diện, Tartaglia trong giây thoáng đã bị hút mất đi hồn phách. Đầu mũi khẽ cọ, mùi hương ấm dịu của anh được nền đêm dẫn dắt thổi tràn lồng ngực hắn, Tartaglia tìm từ để nói, muốn làm gì đó để pha loãng bầu không khí quánh đặc

Chậm một nhịp thở

Bang, một tiếng, Chung Ly gõ vào đầu hắn

Tartaglia bất tỉnh

___

Chuyến đi cũng đã thu được kết quả, Tết Hải đăng đã đến gần, thu dọn toàn bộ đồ đạc lỉnh kỉnh, hôm nay anh và hắn sẽ trở về Cảng Ly Nguyệt

"Tiên sinh đánh em rõ ràng" xoa cục u to tướng trên đầu mình, Tartaglia nói trong cơn phẫn uất

"Tôi nào có, Tartaglia mơ đấy"

Bóng lưng anh đang loay hoay bên bàn thấp, dẫu không thấy được gương mặt xinh đẹp kia, Tartaglia vẫn thừa biết là anh đang cười tươi lắm

"Trán em sưng thế này cơ mà" nền đêm thăm thẳm tối, không gian nhiễm sâu trong từng vạt hơi rét lạnh, Tartaglia không thể nhìn rõ là anh động thủ như thế nào, nhưng hắn chắc chắn không nhầm được

"Nói sao nhỉ" đến lúc này thì Chung Ly nghiêng khẽ đầu lại, lộ ra gò má hồng hồng cũng đuôi mắt sóng sánh ánh nước, biểu cảm của vị tiên sinh đã trở về ôn tồn lãnh đạm, nhưng ý cười rực rỡ vẫn phiếm màu táo chín tràn khắp gương mặt anh

Cười đến chảy cả nước mắt, Tartaglia cắn vào má trong

"Em vẫn được lợi" dẫu rằng có thể xem đó là một tình huống phát sinh ngoài ý muốn, nhưng Tartaglia cũng đã hôn anh rồi, hắn vậy mà ngủ một giấc xong thì nói không nhớ là không nhớ. Anh đánh hắn một cú thì đã sao, dù sao thì hắn cũng hời

"Vậy là tiên sinh thừa nhận đã ra tay với em rồi" nhóc con đứng dậy, phụ anh nhấc xuống những thùng đồ được chất trên kệ cao, âm giọng thiếu niên ngập tràn giận dỗi

"Tôi chỉ là một thư sinh đèn sách, trói gà không chặt mà thôi" nhận lấy thùng đồ, khoanh tay Chung Ly khẽ cười

Sau trận đấu với anh ngày hôm qua, bất kỳ điều gì Chung Ly nói đều đáng tin, trừ bốn chữ "trói gà không chặt" kia

Nhớ đến ngày đó Tartaglia can thiệp vào việc gã nọ càn rỡn với Chung Ly giữa sân trường, anh cũng đã từng siết tay gã nọ đến tím tái mặt mũi. Tartaglia lúc ấy chỉ tập trung vào việc anh hỏi mình, nhất thời đã quên mất việc đánh giá xem nếu tiên sinh nhà mình đánh nhau thì sẽ lợi hại đến mức nào

Sau khi gã nọ chạy biến, anh đã hỏi hắn rằng liệu có phải hắn đã giận dỗi hay không

Hắn đâu có giận dỗi, hắn còn chẳng biết mình khi ấy mang theo cảm xúc như thế nào

Trông thấy trong nhà anh có một người bạn học, hai người họ thật là thân thiết, họ gọi nhau bằng những biệt danh thân mật

Hắn chỉ muốn tránh mặt anh vào lúc ấy mà thôi

Đến mức mà những ngày sau đó không xuất hiện ở lớp, cũng không đi tìm anh

|Tartali| Elysian HarbingerNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ