Chap 3

1.5K 219 33
                                    

Ngày hôm sau cậu đến địa chỉ hẹn mà Bachira đã gửi, cậu bước vào trong quán gặp bọn họ.

Bachira vừa nhìn thấy cậu đã chạy lại ôm cậu một cái sau đó dẫn cậu đến bàn.

Bọn họ nhìn thấy cậu liền chào, cậu mỉm cười nhìn họ. Từ lúc làm người yêu Sae cậu rất hiếm khi gặp họ vì Sae không thích cậu ở cạnh bọn họ.

Nhưng giờ đây cả hai đã không còn là gì của nhau nên cậu có thể gặp mặt họ thường xuyên hơn.

Bọn họ ôn lại chuyện cũ cùng nhau thì đột nhiên Reo lại đề cập đến chuyện tình cảm giữa cậu và Sae.

Tâm trạng của Isagi từ vui vẻ bỗng chốc trở nên buồn bã...biết sao được nhỉ, dù gì họ cũng vừa mới chia tay nên không thể nào quên nhau nhanh như vậy được.

Tay cậu siết chặt miệng cố gắng mỉm cười và nói một câu khiến lòng cậu đâu như cắt...

__ Bọn tớ vừa mới chia tay hôm qua rồi.

Isagi ngoài mặt thì mỉm cười nhưng bên trong lại đau không tả nổi, nếu như lúc đó cậu không đem lòng yêu anh thì liệu bây giờ cậu có cảm thấy đau lòng đến mức này không...

Cậu hết lòng chung thủy với anh, anh lại đi nói việc yêu đương với cậu như khiến sự nghiệp anh đi xuống, việc yêu đương với cậu khiến anh nhàm chán...

Nếu đã chán thì tôi chia tay với anh luôn! Nhưng mà...tôi yêu anh sâu đậm đến thế thì làm sao có thể từ bỏ được đây.

Cậu tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh để bản thân không khóc trước mặt mọi người nhưng điều đó lại khiến cho họ lo lắng hơn.

Họ biết bọn họ chỉ là bạn của cậu nhưng nhìn cậu đau khổ như thế này khiến họ cảm thấy đau xót vô cùng...

Nhìn vẻ mặt lo lắng của họ khiến cậu mím môi, vì cậu mà cuộc trò chuyện hôm nay trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết...

Tay cậu siết chặt, cố gắng cười tươi hết mức tỏ ra mình ổn.

__ Nhìn xem, tớ vẫn ổn mà. Mấy cậu không cần phải lo lắng cho tớ đâu hì hì.

__ Isagi à...

__ Thôi nào, chúng ta cùng nhau đổi chủ đề khác đi.

__ Được...

Isagi ngoài mặt thì vui vẻ trò chuyện khác với họ nhưng bên trong trái tim cậu thật sự đau nhói...

Nhưng cậu đã tự nhủ với mình rằng, đời còn dài trai với gái còn nhiều nên không cần phải buồn. Phải sống tích cực lên, nếu như cậu có ế đi chăng nữa thì ít nhất cậu vẫn còn có gia đình và bạn bè bên cạnh. Còn về phần con cái, khỏi lo cậu có thể tự đi nhận nuôi được.

Với cả cậu cũng đâu phải ở nhà ngồi không đâu, cậu cũng đang điều hành hai quán cafe lớn đấy thôi. Không những thế cậu còn mở hẳn hai quán trà sữa nữa cơ, mà ngày nào cả bốn quán cậu điều hành đều đông khách nên cậu không lo về việc mình thiếu tiền hay không.

Và nhờ có một số người bạn đại gia như Reo hỗ trợ cậu nên cậu mới có được thành công như ngày hôm nay.

Không sao nếu anh không trân trọng cậu thì vẫn còn nhiều người khác sẽ trân trọng cậu mà. Nên là cứ vui lên thôi nhưng quan trọng là đến lúc đấy cậu đã có thể quên được anh chưa...

I'm Sorry Please Forgive Me [ SaeIsa ] { SaexIsagi }Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ