Sau khi bé con chào đời, Minh Hưởng và Đông Hách chăm sóc con ở tinh cầu Os hơn một tháng mới trở lại tinh cầu biên giới.
Quyền thống trị của tinh cầu Os đã giành được, Lưu Dương Dương được đưa đến tinh cầu thủ đô của Liên bang sinh sống. Nói là công việc, nhưng thật ra cũng là một loại giam lỏng, mà người đi cùng y chính là Nhuận Ngũ.
Trước khi Nhuận Ngũ rời đi, anh đã tìm Minh Hưởng, anh muốn hỏi hắn khi nào hắn sẽ trở lại thủ đô.
Minh Hưởng trả lời: "Nói sau đi."
Lúc hắn nói chuyện, trên khuôn mặt hắn vẫn còn vương niềm vui vì lần đầu được làm cha. Nhuận Ngũ đã nhìn thấy nhóc con kia, trông rất đáng yêu.
Nhuận Ngũ không thay đổi được suy nghĩ của hắn, cũng không nói với hắn chuyện này nữa. Lúc gần đi, anh còn nhắc nhở Minh Hưởng: "Mấy ngày nữa sẽ đến kỳ mẫn cảm của chú, phải chú ý một chút đấy."
Minh Hưởng gật đầu, cái bệnh lo nhiều của Nhuận Ngũ vẫn không thay đổi.
Buổi tối, lúc Đông Hách đang nấu cơm ở trong bếp, đột nhiên bị Minh Hưởng ôm từ phía sau. Minh Hưởng vùi đầu vào gáy cậu, thỉnh thoảng hôn lên cổ cậu.
Đã gần ba tháng từ lúc Đông Hách được đưa về đến khi cơ thể cậu hồi phục, hai người đã lâu lắm rồi không thân mật.
Lúc Minh Hưởng trở về thì nhìn thấy Đông Hách đang nấu cơm, trong lòng lập tức được thoả mãn. Hắn muốn gần gũi với Đông Hách, muốn hòa làm một thể với cậu, không bao giờ tách rời.
"Anh đi xem nhóc con đã dậy chưa đi?" Đông Hách vừa thái rau vừa nói với người phía sau.
Minh Hưởng không động đậy, hắn vẫn ôm chặt Đông Hách, ghé vào tai cậu thì thầm: "Không đi đâu, nhóc dậy sẽ khóc, suốt ngày chỉ biết dùng cách này để bám em."
{lớn tướng còn ăn giấm với cháu tôi 😒}
Đông Hách nghe vậy nhẹ nhàng dùng cùi chỏ chọc hắn, nói: "Anh đi xem chút đi, đừng quấy rầy em nấu cơm."
Minh Hưởng hôn lên mặt cậu, sau đó miễn cưỡng đi đến phòng em bé, xem con trai mình dậy chưa.
Hắn vào phòng thì nghe thấy tiếng chuông gió. Đông Hách sợ con chán nên treo chuông gió trên nóc giường trẻ em, khi có gió bên ngoài thổi nhẹ, chuông gió sẽ phát ra âm thanh lanh lảnh. Tiếng động này rõ ràng có thể thu hút sự chú ý của trẻ em.
Minh Hưởng thấy nhóc con đang nhìn chằm chằm vào chuông gió, ngón tay cho vào miệng cũng quên mút luôn, nhóc nhìn chòng chọc một lúc mới bắt đầu từ từ mút ngón tay của mình, nước bọt tèm lem khắp mặt.
Minh Hưởng nhìn nhóc rất thú vị, thế là hắn ngồi bên cạnh giường trẻ em, vươn tay nghịch chuông gió.
Nhóc con bị tiếng chuông gió làm phân tâm, dừng động tác mút tay, rồi bắt đầu kêu ê a. Bé con nhìn thấy một bàn tay to đang đung đưa chuông gió, nhóc cũng muốn chơi. Nhóc bèn theo bản năng vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, muốn với tới chiếc chuông gió kia.
Nhưng tay nhóc quá ngắn nên không thể với tới được. Lúc này nhóc lại phát hiện ra điều thú vị mới, nhóc nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé múp míp của mình, lòng bàn tay từ từ mở ra, rồi nắm chặt lại, tiếp tục mở ra, lặp đi lặp lại vài lần, nhóc bắt đầu cười khúc khích.
![](https://img.wattpad.com/cover/341924762-288-k718633.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ chuyển ver | ABO | Markhyuck ] Bước Ngoặt
FanfictionThụ là một Beta trong khu huấn luyện, ít lời, trầm tĩnh, là một người hiểu rõ vị thế của mình Cuộc đời cậu vạch ra một bước ngoặt lớn trong một lần làm nhiệm vụ Cậu mang thai con của chỉ huy Alpha phe địch. {bản chuyển ver này không per và phi lợi n...