Chương 1. 1944

239 27 1
                                    

Vietnam ôm đầu, ngồi bật dậy, thấy bản thân đã ở trong một không gian của bóng tối vô định.

"...mình chết rồi sao... Cảm giác chết này hơi khác mình đã tưởng tượng."

Phải rồi, y vừa mới chết.

Một thứ phát ra ánh sáng xanh chợt hiện lên, trông nó như một chiếc bảng thông báo lớn với công nghệ 5.0, nó nổi bật giữa bóng đêm vô định, rồi bắt đầu phát ra âm thanh:

[Dĩ nhiên rồi.]

Thứ công nghệ kì lạ xuất hiện trong khoảng tối mang lại nguồn sáng duy nhất khiến y có phần mông lung nhìn nó.

[Xin Chào ngài Vietnam. Ngài vừa chết không lâu.]

Màn hình lớn thật giống một chiếc siêu vi tính, trên chiếc bảng xanh là hình ảnh của y, các thông tin chi tiết cũng được liệt kê rõ ràng.

Đối Tượng: Vietnam.

Tuổi: 397.

Chiều cao: 1m71.

Cân nặng: 49 kg.

Chức nghiệp: Nhân Quốc.

Sự nghiệp: ...

...

...

...

Y vô thức đưa tay lên, lướt vào bảng thông tin đó, từ sở thích, thói quen, tính cách, thậm chí cả tiểu sử cũng không sót một chi tiết. Những nội dung dài ít nhất 17 trang.

Trước giờ chỉ toàn xem CV của người khác, giờ đến lượt được xem CV của chính mình? Thứ tóm tắt tiểu sử này là một loại thống kê vô cùng chặt chẽ, như thể cuộc đời y đều bị nó giám sát không rời.

"Từ đã, ngươi là ai? Đây là đâu?"

[Tôi tên gọi là Hệ Thống. Số hiệu 251. Nhưng đây không quan trọng, quan trọng là ngài có muốn gặp lại người thân hay không?]

Vietnam khẽ nâng tầm mắt.

"Tại sao ta phải tin ngươi?"

251: [Ngài không có lựa chọn.]

Vietnam: "..." Cũng khá nhỉ?

251: [Tôi sẽ đưa ngài đến nơi khác.]

"Nơi nào cơ?"

[Đến nơi mà ngài muốn. Nơi mà ngài có thể gặp lại gia đình. Vì vậy hãy đồng ý đi, dù sao ngài cũng không có quyền từ chối.]

Đối với một thứ kì quặc nói những điều kì lạ, một chút tin tưởng y cũng không có. Sự hối thúc một cách dồn dập của nó, là sợ y sẽ chống cự hay đủ tỉnh táo để không bị dụ dỗ hay sao?

Vậy nhưng dù sao y cũng đã chết rồi, không có gì đáng lo nữa. Y biết chắc chắn 30 phút trước không phải một giấc mộng, y chết một cách yên bình, để lại ba đứa con y yêu như sinh mạng và hai người em mà y không thể sống nổi nếu không có họ.

"Vậy... Hệ Thống... Các em của ta thế nào?" Vietnam hỏi thử.

251: [Người tên Vietminh không còn tồn tại, người tên Đông Lào ở lại thế giới ấy, tuy chỉ còn là vụn linh hồn nhưng sẽ nhanh chóng lành đi và trở lại bình thường.]

[Countryhuman]: Chấp NiệmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ