Vụn vỡ

131 3 0
                                    


- Tôi xin chân thành cảm ơn những vị khách quý đã đến dự tang lễ của bà nội tôi ngày hôm nay. Chắc hẳn mọi người đều biết bà là người phụ nữ vui tính và tốt bụng đến nhường nào. Bà nội thích cười và thích những bài hát vui vẻ, vậy nên tôi hy vọng tất cả mọi người có thể nở nụ cười thật tươi, cùng hát với tôi đêm cuối để tiễn đưa bà về nơi an nghỉ cuối cùng.

Chàng trai trẻ mặc đồ tang đen, bóng lưng thẳng tắp đứng phát biểu bên cạnh linh đường đầy hoa nến. Đôi mắt em ánh lên, khoé môi xinh đẹp mỉm cười, bắt nhịp cho hàng chục người đang có mặt trong tang lễ một giai điệu vui tươi. Tất cả đều hưởng ứng khiến bầu không khí thoáng chốc dịu hẳn bi thương, người chơi bài, người uống rượu, những tiếng cười khúc khích chẳng kiêng dè khi ai đó nhắc lại chuyện cũ về bà nội quá cố.

HeeChul với tư cách chủ tang, cũng là thân nhân, cháu trai độc nhất của bà, cầm chén rượu soju đi hết bàn này đến bàn khác cảm ơn từng người tới viếng. Tôi lo lắng theo sát em, nhanh tay đỡ được ly rượu đắng trước khi đôi má em ngả hồng. Hai ngày qua em không hề khóc, cũng chẳng suy sụp đến bỏ ăn. Em kiên cường hơn chúng tôi nghĩ quá nhiều, gánh vác chu toàn mọi việc rồi đến bữa thì ngoan ngoãn bê bát cơm đến trước bàn thờ, thì thầm với di ảnh bà như lúc bà còn sống. Tôi ngồi xếp bằng cạnh em, xoa tóc em khẽ hỏi:

- Nói gì với bà thế?

- Em bảo bà cứ yên tâm, vì ở đây có người thương em rồi.

Em mỉm cười, quay đầu nhìn tôi đầy trìu mến. Chẳng hiểu sao em càng mạnh mẽ trái tim tôi càng đau thắt lại, nước mắt tôi cứ thế rơi xuống, em phải buông bát đũa vội ôm tôi vào lòng. Ngược đời thật đấy nhỉ, đáng lẽ người khóc phải là em cơ mà?

- Jung Soo, em không sao đâu, anh đừng khóc nữa.

- Xin em hãy tin anh, anh sẽ bảo vệ em cả đời.

Giống như đêm trước khi bà nội em mất, tôi quỳ trước giường bà lập lời thề vĩnh cửu. Tôi yêu em, và tôi nhất định sẽ không để em chịu bất cứ một tổn thương nào nữa. Ngày hôm ấy, tôi - Park Jung Soo, đã chính thức trở thành người thân cận duy nhất của Kim HeeChul.

Tang lễ kết thúc, tôi xin phép ba mẹ sang nhà em ở. Chúng tôi là hàng xóm, cách nhau chỉ vài bước chân, tình yêu của chúng tôi ba mẹ đã biết từ sớm và họ cũng thương em thật nhiều. Mẹ đóng gói một đống đồ ăn, dặn đi dặn lại phải chăm em cho tốt. Tôi trêu chọc bà mấy câu, làm dịu đi đôi mắt đỏ hoe của người phụ nữ nhân hậu. Nhà HeeChul ở cuối con đường, nơi phố cũ tôi và em đã cùng nhau khôn lớn. Mấy dì hàng xóm thấy tôi đeo balo và xách một túi lớn đồ ăn liền chạy ra, nhét vào tay tôi nào là quýt, nào bánh kẹo, nào thịt heo và cả mấy bó rau nhà trồng. Nếu bà biết còn nhiều người thương em đến thế, có lẽ ở nơi xa bà cũng thấy yên lòng.

Mải suy nghĩ vẩn vơ, rất nhanh tôi đã đến trước cánh cổng xanh tróc sơn quen thuộc. HeeChul ra đón tôi, cả người xanh rớt nhưng nụ cười trên môi vẫn rạng rỡ như ánh nắng đầu hạ. Căn nhà thiếu bóng bà yên ắng đến mức tôi cảm thấy hụt hẫng. Tôi nhớ ngày trước, mỗi lần thấy tôi bà đều sẽ cười lớn mà gọi:

- Cháu rể Park đến rồi đấy à?

Sau đó HeeChul sẽ hét ầm lên, xấu hổ đỏ bừng đôi má, kéo tay tôi vào bếp dọn mâm. Bà nội nấu ăn khéo lắm, lần nào tôi cũng ăn hết cả nồi cơm khiến cho bà vô cùng vui vẻ, quay sang chê cháu trai kén ăn quá, phải học tập cháu rể bà này.

Super Junior's storiesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ