Chapter 16: Ăn tối (Phần 1: cảm nghĩ về nhau)

2.9K 219 61
                                    

"..." ông Regro ngây ngốc nhìn anh chàng trước mắt

Ông biết rõ Rayne vốn là một người rất khó tính và kiêm lợi từ khi ông thấy anh trên tờ báo nhưng những gì ông đã chứng kiến đã ngược lại hoàn toàn. Người đang ngồi trước mặt ông là một anh chàng tuổi teen tốt bụng và hiền lành như bao người khác. Có vẻ như nhờ quen biết Mash-con trai ông mà anh chàng đã thay đổi tính cách theo chiều hướng tính cực 

Ông Regro mĩm cười, đặt cốc trà xuống: "Hoàn cảnh của anh em cháu...ta hoàn toàn có thể hiểu. Bởi ta vốn cũng sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng vì không có tài năng phép thuật như nhóc Finn nên đã vị gia đình và người đời xua đuổi. Và ngay cái khoảng khắc ta sắp tự kết liễu cái sinh mạng vô dụng chẳng ai màng đến này thì ta nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé ở bãi cỏ gần đó, lại gần thì hóa ra là một bé trai chỉ mới tầm 4-5 tháng tuổi bị cha mẹ bỏ rơi, đứa bé đó không có vạch, đồng nghĩa với việc nó không có phép thuật. Nhận ra nó cũng giống ta nên ta đã quyết định một tay nuôi lớn nó, đặt tên nó Mash Burnedead và dù có chết, ta cũng sẽ không bao giờ để bất cứ kẻ nào động đến Mash, bởi ta biết nó là người đầu tiên cần ta và cũng là người duy nhất coi ta là gia đình, là tất cả của nó." ông Regro im lặng một hồi rồi nói tiếp: "Cháu chưa bao giờ thấy nó cười đúng chứ? Thật ra thì do nó đã không tiếp xúc xã hội suốt 15 năm nên chưa biết cách thể hiện tình cảm nhưng ta vẫn còn nhớ như in lần thằng bé vừa cười vừa vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé khi bế nó lên."

"Cháu không hình dung được gương mặt tươi cười của Mash trông như thế nào nhưng chắc chắn cậu ấy rất hạnh phúc khi có được một người cha tuyệt vời như vậy. Nếu cả 2 không gặp nhau thì e rằng cả 2 có lẽ đã mất từ 15 năm trước rồi." Rayne đáp

"Phải, nên cũng chính vì vậy nên ta mới đau lòng khi nó đã liều lĩnh vào học Easton chỉ để bảo vệ ta. Từ khi nó vào học viện, ta đã ngày đêm thương nhớ nó, cứ lo lắng rằng nó sẽ bị bàn bè ức hiếp vì không thể sử dụng được. Và ta đã đúng, chỉ vài tháng sau, thằng bé đã bị đưa đi xét xử...ta đã tưởng...thằng bé sẽ bị xử tử và ta đã không giữ lời hứa với bản thân. Nhưng giờ ta đã yên tâm hơn nhiều rồi, Mash nhà ta kiên cường hơn ta nghĩ nhiều, thậm chí nó còn có được những người bạn và một thánh nhân đáng tin cậy sẵn sàng ra tay thay ta ở bên và bảo vệ nó." Ông Regro nói tiếp

"Ông không cần phải lo đâu ạ, Mash nhất định sẽ không sao đâu, cháu cam đoan rằng cậu ấy sẽ không phải chịu án tử đâu." Rayne đáp

"Bữa tối sẵn sàng rồi đây." Mash xuất hiện từ đằng sau ông Regro, nói

"Ừ, cảm ơn." Rayne quay trở lại vẻ mặt khó ở như thường, anh có thể lộ vẻ mặt tươi cười trước mặt ông Regro nhưng riêng cậu thì chưa được đâu

Mash gật đầu rồi đi về phía bếp, mở nắp nồi ra, ngay lập tức, một mùi thơm ngào ngạt kích thích vị giác liền xộc mũi Rayne làm anh bỗng cảm thấy đói bụng hẳn

'Là cà ri ư?' Rayne nuốt nước bọt, ráng không lộ ra vẻ mặt thèm thuồng của mình. Phải, cà ri là món ăn mà anh thích nhất. Có thể nói, đối với một con người bình dị như anh thì làm sao có thể không ghiền cái món ăn ấy được. Đã không ít lần anh đã ăn nhiều hơn 2 tô cơm cà ri siêu lớn rồi

[RAYMASH] Bảo vệ kẻ lạ mặt định mệnh của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ