19

919 99 6
                                    




19.

"Anh là một omega."

Lạc Văn Tuấn bình tĩnh nói ra một sự thật khách quan. Vừa rồi ở cửa phòng, cậu ngửi thấy mùi ô long quế thơm nồng, nồng độ pheromone cao như vậy, có nghĩa là giờ phút này trong phòng có một omega đang động dục, nhưng Triệu Gia Hào hiển nhiên là người duy nhất ở trong căn phòng đó.

Còn chưa kịp suy nghĩ, Lạc Văn Tuấn đã xông vào, dưới ánh sáng yếu ớt, liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Triệu Gia Hào, đau đớn vặn vẹo trên giường. Trong giây tiếp theo, cậu nhận ra rằng ADC của mình, hay đúng hơn là đối tác của cậu, là một omega. Cậu không thể diễn tả cảm xúc hỗn loạn của mình bằng giọng điệu bình tĩnh lúc này, sốc, ngây ngất, phấn khích từ bản năng và một chút nhẹ nhõm.

Tuyệt vời, Triệu Gia Hào là một omega.

Cuối cùng, tất cả cảm xúc cậu tuôn trào. Không chút do dự, Lạc Văn Tuấn đóng cửa lại, sau đó ngồi xổm bên giường và kiểm tra tình trạng của Triệu Gia Hào. Nhưng Triệu Gia Hào sững sờ, anh không biết phải nói gì, và anh ta cũng không còn sức lực nào để giải thích nữa, lời nói dối của anh đã bị vạch trần, sự thật đã được phơi bày trực tiếp nhất trước mặt Lạc Văn Tuấn, anh không thể nào trốn được nữa.

Anh nghĩ rằng Lạc Văn Tuấn có lẽ đang ghét cay ghét đắng anh. Một omega cố tình giả làm alpha, và trói buộc cậu bằng những thủ đoạn đê ​​hèn nhất. Bất cứ ai cũng sẽ chế giễu nó.

"Anh nóng như này, hẳn là bởi vì tâm tình thay đổi quá nhiều, phụ thuộc lâu ngày vào thuốc ức chế gây ra tác dụng phụ."

Lạc Văn Tuấn nhìn các tuyến sưng đỏ trên gáy của Triệu Gia Hào và nói. Cậu đột nhiên cảm thấy đau lòng, cậu không dám tưởng tượng mấy năm nay Triệu Gia Hào rốt cuộc đã trải qua như nào, cậu thậm chí còn hận bản thân chậm chạp, tại sao không sớm phát hiện người mình yêu là một omega.

"Ca ca, anh đã không dùng được ức chế nữa rồi, để em giúp anh."

Trước khi Triệu Gia Hào kịp phản ứng, Lạc Văn Tuấn đã xé miếng dán ức chế sau gáy anh ra. Ngay lập tức, hương chanh bạc hà và ô long quế hòa quyện vào nhau trong phòng, như một thức trà độc đáo trong một buổi chiều hè.

Pheromone alpha mạnh mẽ an ủi Triệu Gia Hào, sự bồn chồn và bất an trong lòng anh dần lắng xuống, nhưng anh lại choáng váng trước những gì vừa xảy ra.

Hỗ trợ của anh, cái đứa em trai cả ngày làm nũng, động cái là khóc lóc này, là một tên alpha chết tiệt sao? Hay thật, bọn họ cứ vậy chơi đùa tình cảm của đối phương, đây giống như kéo họ vào một trận đấu khác vậy.

Thấy Triệu Gia Hào không từ chối, Lạc Văn Tuấn lên giường ôm anh vào lòng, liếm nhẹ tuyến trên gáy anh, sau đó dùng răng nanh cắn lớp da mỏng, tiêm pheromone của chính mình vào, hoàn thành đánh dấu tạm thời cho Triệu Gia Hào.

Triệu Gia Hào cảm thấy một cảm giác an toàn chưa từng có, giống như một chiếc thuyền nhẹ trôi dạt đã tìm thấy một nơi để cập bến. Cảm giác ngột ngạt nóng bức dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng, toàn thân mềm nhũn như không có xương cốt.

Mà Lạc Văn Tuấn chỉ ôm lấy Triệu Gia Hào, cố gắng kìm nén sự nóng nảy và bốc đồng, cậu đang đấu tranh với bản năng, cắn chặt môi, cố gắng duy trì chút lý trí cuối cùng bằng sự đau đớn.

Một lúc sau, Triệu Gia Hào rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh, vừa định nói gì đó, liền cảm thấy một vật nóng cứng rắn xuyên qua chăn đè lên đùi mình. Anh hiểu ý, lập tức mặt đỏ bừng, quay đầu liền thấy Lạc Văn Tuấn đang cắn môi, mồ hôi đầm đìa.

"Owen, em không thoải mái sao?"

"Em không sao, ca ca, để em đi tiêm thuốc ức chế, chờ em một chút."

Hai người thanh âm đều có chút khàn khàn, Lạc Văn Tuấn vừa định đứng dậy đi lấy thuốc ức chế, Triệu Gia Hào đã nắm lấy cánh tay cậu nói: "Kỳ thật... Kỳ thật, em không cần sử dụng ức chế."

"A? Vậy anh muốn em phải làm sao?"

"..."

Im lặng vài giây, Triệu Gia Hào đem mặt vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra hai cái tai đỏ ửng. Anh hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Lạc Văn Tuấn, anh muốn em đánh dấu anh."

Một giây, hai giây, ba giây, Triệu Gia Hào vẫn không thấy có phản ứng, ngay lúc sợ chính mình đang suy nghĩ không kĩ mà ăn nói linh tinh, một luồng pheromone hương chanh bạc hà cực mạnh quấn lấy anh, sau đó anh được kéo ra khỏi chiếc chăn thay vào đó phủ lên anh là những nụ hôn nóng bỏng.

Đó là một nụ hôn cực kỳ hung hãn, pheromone không ngừng hòa quyện, môi và răng dường như đang tranh giành dưỡng khí một cách mãnh liệt. Ngay khi Lạc Văn Tuấn cuối cùng cũng thả anh ra, Triệu Gia Hào chỉ có thể thở dốc. Sau khi cởi bỏ quần áo của cả hai người, Lạc Văn Tuấn khàn khàn nói vào tai anh, "Triệu Gia Hào, anh là người đã yêu cầu điều này, nên em sẽ không dừng lại đâu. "

[TRANS]-[OnElk] Sai LệchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ