Chương 6: Rời khỏi

1.3K 86 4
                                    

Ting

Yndangiuthichmingyu

Anh ơi! Em để đồ ăn ở góc cửa á! Mọi người ăn xong thì ráng luyện tập sau đó về nghỉ ngơi thật tốt nha. Giờ em có việc gấp cần giải quyết mất òi

Jisoo ngỡ ngàng nói vậy là con bé đã nghe hết rồi! Con bé sẽ nghỉ gì chứ còn việc gấp không nói thì ai cũng biết nó sẽ gặp Bang PD có khi là kết thúc hợp đồng luôn cũng nên, Jisoo giương mắt man mát hốt hoảng buồn bã đưa đoạn tin nhắn cho mọi người xem... Jeonghan nhìn vào liền lắc đầu ngao ngán, lúc nãy thật sự cãi nhau có vài thành viên dùng từ rất khó nghe chẳng khác gì đả kích con bé giá như con bé chạy vào gào lên giải thích hay cãi tay đôi thì có vẻ sẽ đỡ hơn bây giờ. Đứa trẻ hiểu chuyện thường bị thiệt thòi rất nhiều. Thương xót, có lỗi là cảm giác hiện giờ của các thành viên ai cũng trầm mặc không biết sẽ giải quyết như thế nào? về nhà sẽ đối mặt với em ấy ra sao? Liệu em ấy có mắng không nhở? Mặc dù có chút không cam tâm nhưng mọi người vẫn phải cố gắng luyện tập rồi mới được phép về nhà. Mong thời gian trôi qua chậm một chút, họ sợ đối mặt với em ấy!

Còn khung cảnh giữa lòng đường thưa thớt bóng người kia. Cô đã mệt rã rời. Vừa muốn về nhà lại không dám về nhà. Sợ rằng bản thân cô lại quên mất mình chính là một Carat, sợ họ cãi nhau, sợ họ không hòa thuận, sợ họ vì đám cỏ dại lướt qua là cô mà xảy ra ác cảm với nhau. Sống chung với idol cũng thật khó. Cô cứ bước dưới ánh đèn đường nhìn bóng của mình phản chiếu dưới đất cô cảm thấy khó chịu, cảm thấy áy náy khi chỉ vì chút chuyện nhỏ là cô mà làm mọi người cãi nhau. Trong một lúc nào đó chính cô cũng phải thừa nhận rằng bản thân quên mất mình là Carat, là fan của họ, fan của nhóm nhạc Seventeen mà lầm tưởng rằng bản thân cũng chính là một phần của gia đình có 14 người. Nghĩ lại thật nực cười, thật đáng khinh bỉ làm sao. Y/n chỉ mới cùng với các anh sống chung một ngày mà đã ảo tưởng như vậy rồi, cô cười mình đã quá đề cao bản thân, đánh giá quá cao về giá trị của mình, nghĩ mãi, nghĩ mãi lại đến cổng nhà lúc nào không hay...

Cô chạy vào nhà bước lên căn phòng của mình không phải là phòng của Jihoon ngồi thờ thẫn trên giường. Thật sự không biết bản thân nên cần làm gì, ở đâu? Cô cười trừ thấy bản thân thật đáng thương biết bao bây giờ tới chỗ ở cũng phải băn khoăn thật đáng ghét chỉ muốn chửi thề một câu cho đỡ ghét cái tình huống đáng chết này.

Trời dần sập tối, các anh về nhà, căn nhà vắng tanh tối sầm, Jisoo bất an anh là người thương Y/n nhất xem cô thật sự như thành viên trong nhà là thành viên nữ nhưng không giống nữ duy nhất trong 14 người. Đèn được bật sáng, xung quanh vẫn như thường ngày nhưng lại thiếu gì đó, thiếu một bóng nhỏ trong bếp cặm cụi nấu đồ ăn, Wonwoo chợt nhớ gì đó vội chạy lên phòng Jihoon. Căn phòng vẫn như cũ ừm thật sự là phòng của Jihoon theo đúng nghĩa đen. Mọi thứ về cô biến mất cứ như cô chưa từng xuất hiện ở đây. Suy sụp.

Bẵng đi một lúc thì có tiếng điện thoại từ Seungcheol

"Alo, mấy đứa hả? Sao tự nhiên anh mày phải đi làm lại vậy mới được nghỉ có một ngày, nguyên team quản lí phải đi làm lại rồi này. Mai 5h30 tụi anh kéo qua kêu tụi bây dậy oke hén"

(Seventeen × you) Chỉ là bất đắt dĩ thôiiiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ