Lọ thuốc

439 37 2
                                    

Nàng đứng dậy với đôi bàn tay đỏ bừng bừng của mình, run rẩy mà khoanh lại, khó khăn lắm nàng mới khệ nệ đứng lên được, người đàn bà kế bên lại chẳng giúp đỡ nàng, khuôn mặt bà ta lạnh tanh đến phát sợ, sống trong căn nhà đầy sự áp lực này chắc gia nhân ở đây bất bình lắm, nàng cúi gằm mặt mình xuống dưới đất và chỉ đi theo lời mà bà ta chỉ dẫn mặc dù bà ta rất kiệm lời, cái gì cần thì bà ta mới mở miệng ra mà nói chuyện với nàng. Chợt bà ta dẫn nàng đến trước mặt các người gia nhân khác trong nhà, bà ta sựng lại nhìn những người đó.

Bà Cẩm nhìn nàng, hỏi nhỏ.

"Cô tên gì?"

Nàng thỏ thẻ trả lời bà ta.

"Dạ, con tên Liên, Thiệu Liên"

Bà Cẩm gật đầu, tên cũng đẹp lắm, nhưng với sự đối xử này của cậu hai Thục Ân dành cho nàng, e ra nàng cũng khó sống trong cái nhà này, đặc biệt là khi chính miệng cậu hai đã nhắc nhở bà phải tuyệt đối để ý kĩ con người này.

"Tụi bây nghe đây, người này là Thiệu Liên, gia nhân mới trong nhà này, tụi bây nghe rõ ràng chưa?"

Mấy đứa gia nhân trong nhà dạ lia dạ lịa.

"Tụi bây coi sắp cho nó cái chỗ ngủ, sắp chỗ nào coi cho được được, đừng có ỷ ma cũ bắt nạt ma mới, tao mà biết là tụi mày chết nghe chưa?"

Bà Cẩm vẫn không quên thị uy mấy đứa nhỏ gia nhân trong nhà, bà còn lạ gì mấy đứa này, ganh đua và tị nạnh vốn là bản chất của tụi nó nhưng chắc hẳn có lời nói của bà thì có cho vàng tụi nó cũng không dám hạnh hoẹ, giở trò.

Bà Cẩm thấy sự gật đầu của mấy đứa nó, bà cũng ưng ý mà đi ra ngoài, trước khi đi, bà có ngoắc một đứa lại gần, nói thủ thỉ cái gì đó vào tai nó, nàng thấy nó khi nghe bà nói xong thì gật đầu rồi dạ dạ mấy tiếng, bà Cẩm đưa cho nó cái lọ gì đó màu trắng trắng rồi rời đi.

Mấy đứa gia nhân trong nhà cũng có chuyện chia phe chia phái nên có phần thì để tâm nàng, còn có phần thì không quan tâm nàng lắm, tụi nó tản ra rồi đi mần công việc, để lỡ việc nhà thì bị bà hai cho ăn chửi no nê, ăn chửi trừ cơm.

Nàng đang đứng ở một nơi xa lạ, đứng trước một toán người không quen, nàng bỗng cảm thấy lạc lõng giữa mấy người bọn họ, chẳng lẽ nước cờ này nàng đã đi sai?, nhưng ván cờ chỉ mới bắt đầu thôi mà, chẳng lẽ lại đổ bể ngay quân cờ đầu tiên sao? Bỗng có người huých một cái vào tay nàng, nàng lớ ngớ nhìn qua người đó, là một nhỏ con gái.

"Chị ơi, chị theo em, em chỉ chỗ chị ngủ"

Là nó, nó là con nhỏ khi nảy bà Cẩm ghé tai nói mấy chuyện gì đó nàng cũng không biết, nàng nhìn nó, thấy nó cũng có vẻ là một người thật thà, không phải dạng mưu mô như những người gia nhân ngoài kia, nàng cũng cảm thấy có gì đó an lòng mà gật đầu một cái nhẹ, nàng đi theo nó.

"Em tên Hân, còn chị?"

Nó ngước đầu qua mà nhìn nàng, đôi mắt nó sáng một cách long lanh, một cô bé mang vẻ đẹp thiếu nữ, khi nảy nàng thấy nó rất đáng gần, bây giờ thì nó lại đáng gần gấp bội.

"À, chị tên Thiệu Liên, em nhớ rồi, khi nảy bà Cẩm có nói, em khùng quá hen chị"

Hân đưa tay lên gãi gãi cái đầu mình, rồi nó dẫn nàng đi đến dãy phòng ở phía sau nhà trên, nó để nàng đứng bên ngoài sau đó chạy lại cái chỗ giường còn dư một khoảng trống, nó giở mền gối trong tủ ra mà đặt lên chỗ trống đó, nó chỉ tay vào chỗ đó, tươi cười mà nhìn nàng.

Thờ tự [ Duyên gái - Tự Viết - Thuần Việt ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ