Nặng lòng

285 35 0
                                    

"Khốn nạn"

Một thanh gỗ đập thẳng vào sau gáy của tên đó, hắn nhào tới và mất đà đè hẳn lên người của Thiệu Liên, cái thân thể hắn to bự của người đàn ông ập lên người cô nhanh chóng bị Thục Ân kéo ra, hắn nhanh chóng bị người của Thục Ân kéo vào và khống chế lại dưới nền đất, Thục Ân lấy áo khoác ngoài mà che cho nàng, che cho người con gái run lẩy bẩy đang cố gắng nép người vào trong vách nhà làm bằng lá. Nàng vẫn có vẻ đề phòng mọi người xung quanh mình, nàng né tránh cái khoác áo đó của cô.

Một bên là nàng, một bên còn lại là Hân cũng đang sợ hãi đến tột cùng, nó co ro nằm lại dưới đất, đôi mắt vô hồn dán lên những con người đang cầm đuốc mà né tránh nhìn nó bởi lẽ bây giờ trên người nó còn chẳng có lấy một tấm vải che thân, cứ như vậy mà lồ lộ phơi bày trước mặt tất cả, Thục Ân không ngại, vì cô cũng là con gái, cô chạy đến bên nó, lấy cái áo của thằng Thân đang quay mặt ra ngoài để che lên người Hân, cô ôm nó, dẫu đèn đuốc có lò mò nhưng cô vẫn thấy được vết máu nhỏ dính trên nền đất.

Thục Ân ngồi thất thần ngồi bệt xuống ôm Hân, nó sống như chết.

Thiệu Liên có lẽ may mắn được cô cứu kịp thời, nhưng Hân thì lại không được may mắn như nàng, nó đã bị tên khốn kiếp kia tước đoạt thứ quý giá nhất của người con gái khi mới chỉ ở độ tuổi mười lăm, cái độ tuổi mà Hân đang ở độ trong sáng nhất đời nhưng bây giờ cái độ tuổi trong sáng ấy lại bị vấy bẩn một cách vô nhân tính. Hân đã thất tiết.

"Hân, nói gì đi em, cậu xin em Hân"

Hân nó chết ngất trên tay Thục Ân, có lay đến mấy cũng không tỉnh lại. Cô căm phẫn mà bế nó trên tay, đưa mắt nhìn hai tên khốn nạn kia đang cúi rạp người dưới đất, không thương tiếc, cô ra lệnh.

"Giết"

Cô bế Hân, còn Thân thì dìu Thiệu Liên đứng dậy, nhanh chóng họ rời khỏi căn nhà kia, căn nhà lá ộp ẹp không lâu sau cũng bị lửa táp cho cháy rụi, đến những người ở xa cũng có thể thấy một đám lửa lớn đang bốc cháy nghi ngút.

Khoảng tầm bảy giờ hơn, Thục Ân bế Hân đi lững thửng vào nhà, hai bà - bà tư, bà Cẩm trông thấy Hân đang nằm vặt vẹo trên tay cô, bà tư sốt sắng mà chạy ra, còn bà Cẩm thì vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để đối mặt với thực tại, một thực tại có vẻ theo chiều xấu.

"Ân, con Hân nó... sao vậy?"

Bà tư đi theo cô, vừa đi bà vừa sờ tay vào cơ thể của Hân, nhưng đáp lại bà chỉ là sự im lặng của con gái mình. Thục Ân không biết phải nói làm sao?, phải nói thế nào cho phải, cô chọn sự im lặng để đối diện với tất cả.

"Đưa Thiệu Liên về phòng giúp tôi đi Thân, còn bà, nhờ bà chăm sóc cô ấy, bà Cẩm"

Bà Cẩm lạnh mặt gật đầu một cái, bà kêu thằng Thân đưa nàng vào trong phòng nàng để nghỉ ngơi, vị phần Hân, cô bế thốc nó vào phòng mình, mặc kệ ánh nhìn bàn tán chỉ trỏ của đám gia nhân không biết thân biết phận kia, nhưng chỉ cần cô liếc mắt một cái bọn nó lại nín khe không dám hó hé lên tiếng chuyện nào, bà tư đi theo con mình vào phòng, ngoại trừ khi nảy cô mở miệng nói chuyện với bà Cẩm thì bây giờ cô lại im lặng.

Thờ tự [ Duyên gái - Tự Viết - Thuần Việt ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ