Sương nhạt

250 23 0
                                    

"Đừng giết cô ấy, đừng giết tôi, đừng mà"

Thục Ân bật ngồi dậy, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán và rồi loang ra cả gối nằm, giấc mơ của cô thật đáng sợ, như thể nó đang diễn ra thật vậy.

"Hợi?"

Thục Ân nằm mơ, mơ thấy cảnh Hợi quay về trả thù cô mặc dù cô chẳng làm gì nó cả, trong mơ cô còn thấy Liên, nàng bị Hợi đâm vào cổ một vết đâm chí mạng. Cô hãi hùng mà tỉnh lại.

"Tại sao mình lại chiêm bao thấy Hợi? Tại sao Hợi lại giết Thiệu Liên"

Thục Ân bàng hoàng sau cơn mê, cô ngồi sát lại cạnh giường suy nghĩ đăm chiêu, xa vợi. Rồi cô lại nhớ đến những chuyện trước đây, hình dung ra Thiệu Liên ở trong đầu mình.

"Em là người thế nào, tại sao em cứ làm cho tôi cảm thấy xốn xang bồn chồn, con người thật của em là gì?"

"Trời cho tôi gặp em, nhưng thật tiếc ổng ép uổng tôi chỉ thấy chớ không được thương"

Không được thương, lẽ nào hai người con gái lại thương nhau, đó là trái quấy, đôi mặt cô nhắm lại.

"Vả lại, đời nay tôi thế này thì làm gì dám tỏ lòng thương ai..."

.

"Cậu hai?, cậu có trỏng không?"

Tiếng gõ cửa cộc cộc bên ngoài, làm Thục Ân giật mình, cô khẽ lên tiếng.

"Tôi có"

Thiệu Liên bước vào, nàng mang một chậu nước rửa mặt đem vô phòng. Thấy Thục Ân ngồi trên giường, hai mắt cô lộ rõ quầng thâm, nàng hỏi.

"Cậu mất ngủ hả?"

"Không"

"Mắt cậu thâm như con gấu trúc"

Thiệu Liên nhìn mắt Thục Ân, cô né tránh ánh nhìn của nàng, hình như Thục Ân dễ tính quá nên dạo này nàng to gan hơn trước hẳn rất nhiều, dám nhìn thẳng vào mặt của Thục Ân để nói chuyện như người ngang hàng.

"Để chậu nước ở đây rồi ra ngoài đi"

"Cậu đuổi em đó sao?"

"Ừ"

Thiệu Liên giận dỗi bỏ ra ngoài, mặc kệ Thục Ân vẫn ngồi ở trên giường trầm tĩnh, nàng bước ra khỏi phòng nhưng vẫn không thôi lèm bèm cái miệng.

"Có lòng tốt xem vết thương của cậu ta, vậy mà cậu ta như vậy"

Nàng xú xụ bỏ ra ngoài sau bếp ngồi lặt rau, lặt tới đâu cây rau tan nát tới đó, nàng bẻ rau nghe rõ cả tiếng phực phực làm mấy đứa trong bếp không dám lại gần, duy chỉ có bà Cẩm là chưng kiến và ngồi lại cạnh bên nàng.

"Cô làm gì vậy Liên?, đống rau này có thù với cô sao?"

Thiệu Liên quăng bó rau xuống, nàng nhìn bà Cẩm.

"Cái người kia hôm nay bị trúng tà, chẳng nói chẳng rằng gì hết lại cọc cằn với con"

"Cô nói ai?"

"Thì cậu hai, chớ còn ai trồng khoai đất này"

Thiệu Liên ngớ người, ngỡ nàng đang nói chuyện với ai, hoá ra nàng đang nói chuyện với bà Cẩm, nàng lỡ lời liền luống cuống xin lỗi rối rít, bà Cẩm cũng chẳng nói gì nàng, chỉ cười cái nhẹ rồi bỏ đi đâu đó.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jun 06 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Thờ tự [ Duyên gái - Tự Viết - Thuần Việt ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ