Chương 54: Đúng vậy, anh thích cậu ấy.
***
Chân Nguyên Bạch quay lại, đối diện với đôi mắt đầy ý cười của hắn, vẻ mặt vốn nghiêm nghị lại không chịu nổi nữa, cố ý nói: "Không ôm cậu đâu."
"Xin thương xót đi mà, ôm chút thôi." Thời Bất Phàm dùng giọng nói cứ như cô bé bán diêm nói: "Ôm một cái là tôi về."
Chân Nguyên Bạch thu lại tầm mắt, bỗng nhìn hắn một cái, nụ cười của Thời Bất Phàm lại tăng thêm, tim Chân Nguyên Bạch lại như bị thứ gì chọc phát, tức giận ném đồ xuống, quay qua ôm hắn.
Thời Bất Phàm chậm rãi khép hai tay lại, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
"Sao lại không nói với tôi là cậu đã đến rồi?"
"Trời lạnh thế này, cậu mà ra rồi bị lạnh thì làm sao bây giờ?"
Tuy rằng trước lúc hỏi đã biết rõ, nhưng đến lúc nghe thấy chính miệng Thời Bất Phàm nói ra, Chân Nguyên Bạch lại nhịn không được cảm thấy ngọt ngào trong lòng, cậu buông eo đối phương ra, nói: "Được rồi, tôi về đây."
Thời Bất Phàm cũng không dính người, hắn khom lưng cầm hết đồ mà Chân Nguyên Bạch để dưới đất lên, nói: "Tôi đưa cậu lên."
"Đã muộn thế này rồi..."
"Đã muộn thế này rồi, tôi đi một chuyến thật xa, cậu thật sự muốn ôm một chút rồi đuổi tôi đi à?"
Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn cho hắn đưa mình lên tầng, Thời Bất Phàm cũng không nói gì nhiều với cậu, chỉ cần được nhìn thấy cậu là trong lòng hắn như được nhét đầy mật ngọt, Chân Nguyên Bạch không thể hiểu được: "Cậu vui thế làm gì... Tôi cũng không cho cậu vào nhà đâu."
Thời Bất Phàm phì cười ra tiếng, nhìn có vẻ càng vui hơn, Chân Nguyên Bạch hơi nghi hoặc, lại hơi cảnh giác. Nếu bị ba cậu phát hiện muộn thế này mà cậu lại chạy ra ngoài đón Thời Bất Phàm thì sẽ ghê lắm đấy.
"Tôi không vào nhà cậu."
"Vậy cậu cười... cười cái gì?"
"Tôi vui vì cậu ra đón tôi đấy."
"Ai đón cậu chứ." Chân Nguyên Bạch mạnh miệng, Thời Bất Phàm liền đổi lý do khác: "Tôi vui vì được gặp cậu đấy."
Trong thang máy yên tĩnh lại, Chân Nguyên Bạch rũ mi, lén lút nhìn hắn một cái, đột nhiên cậu không kìm được mà bật cười, cười xong mặt lại đỏ hết lên, cửa thang máy cũng đúng lúc mở ra, vội vàng cầm đồ của mình xông ra: "Cậu mau về nhà đi, đi đường cẩn thận nha."
"Được."
Chân Nguyên Bạch chạy được vài bước, lại quay đầu nhìn, đúng lúc đối diện với đôi mắt của Thời Bất Phàm, giây tiếp theo, cửa thang máy liền đóng chặt lại.
Cậu gửi tin nhắn cho Thời Phiền Phức: "Ngày mai ra ngoài chạy bộ đi."
"Ngày mai mặt đất tuyết dày lắm." Thời Bất Phàm nhanh chóng trả lời: "Nếu cậu muốn gặp tôi, thì ngày mai sáng sớm sẽ đến thăm cậu."
Ai muốn gặp cậu chứ. Chân Nguyên Bạch vừa nghĩ vừa trả lời: "Không thì ngày mai vẫn đến thư viện đi."
Thời Bất Phàm đi ra khỏi tiểu khu, nhìn thấy tin nhắn này lại cười một tiếng, nhấc chân đá tuyết trên mặt đất, trong những bông tuyết đang bay, cho tay vào túi xoay người một vòng, cả người không ngăn được cảm giác khoe khoang.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT/Hoàn] Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương - Kiều Bệ
Ngẫu nhiênHán Việt: Hòa thất ức giáo thảo đàm giả luyến ái đích nhật tử Tác giả: Kiều Bệ Tình trạng bản gốc: Hoàn thành (66 chương+ 2 PN) Tình trạng edit: Hoàn thành (12/12/2021 - 30/06/2023) Editor: yiuyt68 Beta: cobonla Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đạ...