CHAP 31

84 13 1
                                    

"Phù....hết hồn!" Joo-Hyuk thở phào hạ súng xuống.

"Phải nhanh lên, mất tín hiệu lâu quá, lũ gia tộc Hirai sẽ cử thêm tiếp viện" Dahyun thúc giục.

Hạ gục hết bọn lính canh, người cậu thoáng đã đẫm mồ hôi, thấm cả ra ngoài áo.

"Đã chụp ảnh qua, cũng phát hiện được nhiều. Về thôi! Để trời sáng, sẽ khó khăn" Nam Joo-Hyuk cất vật mẫu thu được vào túi.

"Trốn ra bằng cửa sau, ta sẽ đi đường vòng"

"Ừm!"

Ba người dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, ra khỏi hầm. Đặt tấm gạch lên, kê lại bàn như chưa có chuyện gì. Dây thép gai được giăng lại y như cũ, bảo đảm căn nhà về trạng thái ban đầu mới yên tâm rời khỏi.

Căn hộ cao cấp Oakwood Premier Incheon.

Ngồi lên ghế sô pha phòng khách, xoay lưng về chỗ nàng. Momo nhẹ vén cái áo phông đen ướt rượt vì mồ hôi thoáng chút đo đỏ của Dahyun. Nàng xót xa nhìn hai vết thương sau lưng cậu.

Vì chạy trong rừng, va đập nhiều, còn bị đuổi bởi gần chục tên trang bị đầy đủ từ A đến Z. Dahyun nhà ta ăn hai phát dao vào lưng đã là may mắn.

Hai nhát chém không quá sâu, nhưng chảy nhiều máu. Momo càng thấy càng đau lòng thêm.

"Chịu đau một chút...." Nàng nhắc nhở.

Lấy bông thấm nước muối, Momo bôi lên vết thương sát trùng. Cậu nghiến răng chịu đau, coi thế thôi chứ xót lắm á!

Tiếp qua bước sát trùng là bôi thuốc, lấy tuýt thuốc ở hộp cứu thương, cho chút ít lên ngón tay rồi xoa nhẹ. Cuối cùng là quấn băng trắng bịt lại.

"Chị đã bảo cẩn thận rồi mà..."

"Lần sau sẽ cẩn thận hơn..." cậu nhẹ giọng đáp.

"Còn có lần sau?" Momo trừng mắt.

"Không không, không có lần sau đâu!!!"

"Ngồi yên đây, tôi đi nấu đồ ăn!" Nói rồi nàng đi vào bếp.

Vừa mới về nhà, bây giờ đã 3 giờ sáng. Cần bồi bổ sức khoẻ sau khoảng thời gian căng thẳng trước đó. Nhất định Dahyun và Momo cần phải lấp đầy cái bụng nếu chưa có ý định muốn chết do kiệt sức.

Thiếu gia họ Nam giờ đang mang mẫu phẩm thu nhặt được đi xét nghiệm. Anh muốn nghỉ ngơi lắm nhưng tên đầu xám kia không cho. Bạn bè như quần què! Ghét thật sự!

Đun nồi nước sôi, bóc hai gói mì ăn liền bỏ vào, đậy nắp đợi 3 phút là ăn được.

Đang đứng chờ đợi, bỗng có thân hình to xác dính lấy nàng từ đằng sau. Không nhìn cũng biết là Dahyun.

"Chị bảo ngồi yên ngoài kia..."

"Cho em ôm chút thôi!" Đầu tựa lên vai nàng, tay choàng qua vòng eo con kiến ôm chặt.

"Thiếu hơi tôi đến thế là cùng" Bất lực buông câu mỉa mai. Tình cảnh này lại làm Momo nhớ tới lần ở biệt thự nhà cậu hồi ở Italy. Y chang!

"Biết em thiếu hơi thì để em ôm đi..."

Mặc kệ cho cậu chiếm tiện nghi. Kim Dahyun là thứ không có liêm sỉ! Nàng không chấp!

YÊU KẺ THÙ | DAHMONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ