Hai cánh tay run lẩy bẩy chống xuống mặt đất. Tấm lưng rộng cố gắng chịu đựng sức nặng của tấm xi măng cứng cáp. Dahyun cố đẩy người mình lên che chở cho người con gái nằm bất tỉnh phía dưới, cái phải chân của cậu từ từ gượng dậy, tạo thêm lực. Sau một hồi, cuối cùng Dahyun đã loại bỏ mảnh tường to lớn. Ngồi khuỵ xuống, đưa tay chạm vào cổ nàng, nàng vẫn ổn. Thật may mắn!
Đảm bảo nàng không bị thương, Dahyun bớt đi phần nào nỗi lo. Thở dốc, cơ thể mỏi nhừ, muốn tàn phế. Cánh tay phải đã thoáng nhuốm màu đỏ tươi, tay của cậu bị trầy xước hết cả, bắp tay có vết thương sâu chảy rất nhiều máu. Dahyun cắn răng chịu đựng, cố dùng tay còn lại đeo chiếc Bluetooth màu xám lên tai.
Nhận được tín hiệu kết nối, Jeongyeon bật hẳn người lên ghế, cô tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại Dahyun nữa. Lúc cậu bỏ tai nghe ra, vụ nổ khiến thiết bị định vị của Dahyun bị hỏng. Cô không thể nhìn thấy chấm đỏ trên màn hình. Lúc đó, Jeongyeon đã rất sợ hãi.
"Em có bị sao không???Dahyun!!!!!"
"Khô...không sao.." Dahyun cố nói trong tình trạng bị thương nặng
"Em bị thương? Em đang ở đâu? Chị gọi người tới đón!!!"
"Không biết...gần bờ sông..phía bắc.."
"Được rồi! Ở yên đó" Jeongyeon ngắt kết nối.
Dahyun tựa lên thành đá, xé mạnh cái áo phông màu đen, cầm mảnh vải, khó khăn bịt miệng vết thương ở bắp tay. Khẽ liếc qua nàng, gương mặt này, cậu không muốn bất cứ thứ gì gây tổn hại tới nó, dù chỉ là vết xước nhỏ cũng không được. Ngoái người sang Momo, dịu dàng đem nàng ôm vào trong lòng. Thân thể mảnh mai này thật khiến cậu muốn bảo vệ.
Đợi tầm 5 phút, một chiếc trực thăng nhỏ đáp xuống. Một người với bộ âu phục đen bước ra đầy quyền lực, tháo chiếc kính râm xuống, cười cười nhìn tên đầu xám đang hướng ánh mắt về mình. Nhưng cười chưa được bao lâu thì...
"Trời ơi! Chuyện lạ trăm năm có một. Chủng máu lạnh như chị, không ngờ có ngày đi ôm gái vào lòng đấy Dahyun à" Người kia mở to mắt, há hốc mồm. Quen biết với Dahyun cũng phải được hơn 10 năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thứ vô cảm này ôm một người lạ vào lòng. Lại còn là gái nữa chứ.
"Im lặng chút đi Tzuyu!" Dahyun khượng người dậy, vòng tay nàng qua vai mình, tay đỡ lấy eo. Dìu nàng vào trực thăng. Bỏ qua sự tồn tại của người ồn ào kia.
Chiếc trực thăng nhỏ cất cánh bay khỏi đống đổ nát. Điểm dừng chân chính tại một căn biệt thự hiện đại toạ lạc trong cánh rừng già ngoại ô thủ đô Roma. Lối vào biệt thử chỉ đúng hai đường duy nhất, một là bằng máy bay, hai là men theo đường mòn thông ra quốc lộ.
Đặt nàng lên giường lớn, bàn tay thon gọn được băng bó khẽ chỉnh lại những sợi tóc mai sang một bên, hiện ra dung nhan đẹp tuyệt trần, ngồi ở thành giường, lặng thinh nhìn nàng.
"Ỏ! Hình như có ai biết yêu ròi thì phải..hí hí" Tzuyu tựa người vào cửa, cái bản mặt không đứng đắn. Nhoẻn miệng cười đầy xấu xa. Đưa mắt nhìn đôi uyên ương bên trong.
Dahyun không đáp lại, chăm chú nhìn nàng. Tính trêu trọc của Tzuyu vẫn không thay đổi, không những thế chúng còn lên level theo từng năm tháng. Nhắc tới Tzuyu thì cũng phải phổ biến về kẻ này một chút, cô được ông Kim mang về làm con nuôi từ lúc Dahyun mới 4 tuổi. Lúc mới về Kim gia, Tzuyu đã có hứng thú với cây súng ngắm trưng bày ở phòng khách. Thế là từ đó, cô được luyện tập với đội bắn tỉa và giờ thì Tzuyu đã trở thành tổng chỉ huy cấp cao phụ trách lực lượng hỗ trợ của Kim gia.
BẠN ĐANG ĐỌC
YÊU KẺ THÙ | DAHMO
FanfictionMột kẻ là sát thủ làm thuê cho tổ chức khủng bố xuyên quốc gia Kẻ còn lại là mật vụ ưu tú trực thuộc cơ quan an ninh đặc biệt của Liên Hợp Quốc Là kẻ thù nhưng lại sa vào lưới tình của nhau Lưu ý: những tình tiết trong chuyện đều là hư cấu. Cre : @...