5

606 78 19
                                    




Đúng như dự đoán của Trương Dịch, BLG đã thắng trận này rất dễ dàng vì cách biệt về sức mạnh giữa hai đội là điều hiển nhiên. Triệu Gia Hào và ban huấn luyện đang theo dõi trận đấu trong phòng chờ, các tuyển thủ trẻ phán đoán rất dứt khoát, dám xông lên và có khí thế giống như BLG cũ khi còn ở đỉnh cao.

Đặc biệt là Trương Dịch, năng lực đi đường của cậu ấy cực kỳ tốt, phong cách thi đấu bá đạo, trong combat, cậu lao về phía trước và phát huy tối đa tài nguyên mà không hề do dự hay sợ hãi, giống hệt như Triệu Gia Hào năm xưa.

So với sự hưng phấn của huấn luyện viên khác, Lạc Văn Tuấn có vẻ bình tĩnh lạ thường, thậm chí không có bất kỳ cảm xúc nào, trong suốt quá trình, khuôn mặt của cậu không có biểu cảm gì, cậu chỉ hơi cau mày khi các tuyển thủ mắc lỗi nhỏ, sau đó ghi lại vài ghi chú vào sổ tay của mình .

Sau khi mọi người hoàn thành phỏng vấn và quay trở lại phòng huấn luyện, Lạc Văn Tuấn đã chỉ ra những thiếu sót trong trận trước khi họ có thể nói vài lời, điều này khiến Trương Dịch không hài lòng và nói: "Owen, anh thực sự khó tính quá, Không thể đợi cho đến khi chúng ta quay trở lại trụ sở được sao, và rõ ràng là chúng ta đã thắng rất tuyệt rồi, phải không, Cựu Mộng?"

"Hả? Đúng vậy, quả nhiên là thắng nhanh."

Không nghĩ tới Trương Dịch sẽ đề cập đến mình, Triệu Gia Hào hơi bất ngờ, lập tức bắt chuyện, tỏ ý khen ngợi đối với màn trình diễn của các tuyển thủ trên sân. Sau khi nghe điều này, Trương Dịch nở một nụ cười rạng rỡ, thu dọn đồ đạc và mời Triệu Gia Hào đến cùng tham dự tiệc ăn mừng. Triệu Gia Hào ban đầu muốn từ chối, nhưng anh không thể chịu được sự bướng bỉnh của các tuyển thủ trẻ trong đội, vì vậy anh đã phải cắn răng đồng ý.

Địa điểm diễn ra bữa tối là một nhà hàng thịt nướng kiểu Nhật, chính Lạc Văn Tuấn trước đó đã hứa với Trương Dịch rằng nếu giữ được thành tích toàn thắng, cậu sẽ đích thân nướng thịt cho cả đội. Nhìn bộ dạng áo sơ mi thô kệch của Lạc Văn Tuấn nướng thịt trên bàn, Triệu Gia Hào cảm thấy cảnh tượng này tràn ngập sự ngỗ nghịch, không khỏi nở nụ cười. Trương Dịch cũng cười ở bên cạnh Lạc Văn Tuấn: "Không hổ danh là huấn luyện viên Owen, ngay cả nướng đồ thôi mà cũng đẹp trai như vậy!"

Lạc Văn Tuấn xấu hổ khịt mũi, đặt miếng bò wagyu nướng vào bát của Trương Dịch, nói: "Đừng nói nhiều lời, tập trung ăn phần của mình đi."

"Owen, không cần lo cho em, mau gắp cho Cựu Mộng một ít đi, anh có hiểu lễ nghi khi mời người khác đi ăn không vậy?"

"Anh ấy không thích ăn cái này."

Triệu Gia Hào chưa kịp nói, Lạc Văn Tuấn đã trả lời. Triệu Gia Hào hơi ngạc nhiên, không nghĩ Lạc Văn Tuấn vẫn còn nhớ sở thích của mình sau nhiều năm như vậy. Anh vốn không thích những thứ quá nhiều dầu mỡ, và anh không thể khơi dậy chút hứng thú nào với thịt nướng, Lạc Văn Tuấn đã phàn nàn về điều này trước đây, và cái giá phải trả để có được anh là mất đi sự tự do trong việc nướng thịt.

Không ngờ cậu vẫn nhớ.

Một cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng Triệu Gia Hào. Anh rất vui khi Lạc Văn Tuấn vẫn còn nhớ một chút về mình, nhưng anh cũng cảm thấy buồn, cậu biết anh không thích ăn thịt nướng nhưng vẫn để anh đi cùng, giống như cố ý làm anh khó xử vậy.

[TRANS]-[OnElk] NgốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ