Chương 9: Tránh mặt

243 43 4
                                    


Tiêu Đức Tuấn thức giấc trong tư thế không thể nào đỡ nổi.

Cậu thế mà lại ngã xuống khỏi chính chiếc giường của mình mà hét lớn lên.

ĐM ĐM ĐM !!!

Chính khoảnh khắc Đức Tuấn mở mắt ra, cậu hoảng loạn biết rằng chiếc áo đồng phục mình đang ôm trong lòng - còn đang mơ hồ mang tin tức tố mùi quế - là của Hoàng Quán Hanh. Vì vậy mà cậu giật mình ngã khỏi giường.

Cái áo này phải làm thế nào đây?

.

.

.

"Hoàng Quán Hanh, không đi học đội tuyển à?"

"À- có chứ..."

"?..."

Lý Đế Nỗ bên cạnh nhìn mà không hiểu sao cái người bình thường gương mẫu lại đang thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Mọi khi lớp trưởng Hoàng mới là cái người thích chạy đến lớp đội tuyển trước tất cả mọi người. Đế Nỗ tuy học khác môn đội tuyển, nhưng đều được nghe kể từ mấy người chung lớp với Quán Hanh phàn nàn về việc hắn luôn luôn đến sớm nhất để rồi bị giáo viên nhắc nhở 'noi gương' bè bạn. 

Thân là người bạn tuyệt vời của Quán Hanh, hắn chỉ biết đứng ra bảo vệ cho bạn rằng là "Thằng đó rảnh quá thôi chứ làm gì có ý gì đâu, chỉ trách giáo viên quá thiên vị"

"Bực mình thật, sáng giờ cứ không nhìn thấy em ấy cả..." - Quán Hanh ôm trán, nhăn mặt.

"Nếu là Đức Tuấn thì tao vừa thấy em ấy ở ngoài hành lang k-"

Rầm.

Chưa kịp nói hết câu thì Quán Hanh đã đứng phịch dậy, làm cho bàn ghế xô lệch tạo ra một tiếng động lớn làm cả lớp giật mình.

"Aishh cái thằng nhãi này! Ê Hoàng Quán Hanh!" - Lý Đế Nỗ bực mình ôm sách vở của mình và Hoàng Quán Hanh chạy theo, tiện thể khi đuổi kịp thì làm một đấm vào lưng hắn làm Quán Hanh kêu lên và nhăn mặt.

Lý Đễ Nỗ mà đã dùng sức thì không phải bàn.

"...Em ấy đi mất rồi" 

"Em ấy con khỉ, đi học đi!"

"Biết rồi!" 

Hoàng Quán Hanh hậm hực dành lấy tập vở từ tay Lý Đế Nỗ. Hắn đi lại trên hành lang với gương mặt đầy sát khí, thậm chí còn va phải Lý Minh Hưởng trên đường mà không thèm để ý. Minh Hưởng thấy thế mà không hiểu gì, ôm cục tức từ thằng bạn dở hơi về kể cho Lý Đế Nỗ.

Đế Nỗ chỉ biết vỗ lưng cảm thông với Minh Hưởng, có thằng bạn yêu vào nên tính tình bị trẻ con, không chữa nổi.

Tình hình này chắc chỉ có một người có thể giải quyết được...

.

.

.

"Đậu mè, sợ phát khiếp" - Tiêu Đức Tuấn ôm ngực trái, nơi trái tim cậu đang đập nhanh gấp mấy lần bình thường.

Cậu biết hắn đang tìm cậu.

Đức Tuấn không cố tình bỏ trốn đâu, chỉ là cậu ngại quá thôi. Trong một tình huống như vậy có thể không ngại à!? Huống chi bọn họ còn không phải người yêu. 

wkh × xdj • Thu lại tin tức tố đi !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ