3. tới khi cái chết chia lìa đôi ta

337 51 2
                                    

3. tới khi cái chết chia lìa đôi ta

"Cậu nghĩ xem, liệu chúng ta có thể cùng nhau già đi không?"

Khi người nọ hỏi câu ấy, Gojo Satoru đang đứng trên sân thượng, một tay nắm lấy lan can, đung đưa như đùa giỡn trong gió, ngay bên cạnh Geto Suguru.

Tay còn lại, hắn lấy ra một nắm kẹo từ trong túi áo, dúi vào lòng Suguru, rồi mỉm cười bâng quơ mà đáp, chẳng hề lo lắng.

"Tại sao lại không chứ?"

Những viên kẹo vỏ xanh đỏ, rực rỡ mà chói mắt được Suguru cầm lên, xoay qua lại như tự hỏi mùi vị của nó sẽ ra sao.

Cùng nhau già đi thì có gì khó đâu.

"Cậu sẽ không bao giờ rời xa tớ mà đúng không?"

Geto Suguru cười thành tiếng, đôi mắt cong lên, như bất lực với câu hỏi ấu trĩ của đối phương.

"Cậu hứa đi." Satoru nghiêng đầu tựa lên lan can, nhìn về phía hắn.

Nhưng Suguru không nói gì cả.

Hắn rướn người lên để lại gần Satoru và hôn nhẹ lên má người kia.

Có lẽ gió đã cuốn mất lời hứa của hắn rồi.


Cùng nhau già đi thì có gì khó.

Rõ ràng là như thế cơ mà.

Vậy tại sao cậu lại phải chết?


Tháng 9 năm 2017, trong một nhiệm vụ tại ngôi làng trên núi, chú thuật sư Geto Suguru đã bị sát hại bởi một sát thuật sư hiện chưa rõ danh tính.

Phần lớn dân làng đã bị giết bởi chú linh, chỉ có hai cô bé tám tuổi được Geto cứu đã sống sót và tạm thời được đưa về trường chuyên chú thuật.

Thượng tầng cho rằng đây có thể là một cuộc tấn công có tổ chức, xin vui lòng...


"Tít tít tít."

"Tít tít tít."

"Tít ——"


Đêm đó là một đêm không có gió.

Hay là một đêm giông tố dữ dội nhỉ?

À. Có lẽ là trời đã mưa.

Đúng thế.

Nhưng Satoru không biết tiếng động bên ngoài có lớn hơn những dao động trong lòng hắn không nữa. Hình như hắn chẳng nghe thấy gì cả. Hoặc hình như âm thanh bên ngoài quá lớn, nên không chữ nào lọt vào tai hắn một cách lành lặn cả.

Tất cả cứ rời rạc như những mảnh ghép của một bức tranh, được đính lên mà không có keo dán.

Hình như người đó đã dặn hắn tạt qua cửa hàng tiện lợi mua keo về để dán lại tấm ảnh trên tường.


"Phải không, Suguru?"

Nhưng người kia không còn trả lời nữa.

Satoru ngồi quỳ dưới đất, gối đầu lên bàn tay đặt trên mép giường, đôi mắt khô khốc nhìn chằm chằm vào người nằm ở đó.

[𝐆𝐨𝐆𝐞𝐆𝐨] all the days to comeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ