19.

790 75 4
                                    

Ngày hôm sau, mặt trời lên tới núi. Jongseong ngồi ngoài sân tranh thủ chụp lại cảnh đẹp. Màn hình bất chợt chuyển hướng đến một người phía xa.

Jongseong bỏ chiếc máy ảnh xuống nhìn lại chỉ còn một khoảng không trống rỗng....còn người đã chạy mất. Nhớ lại từ sáng đến giờ hắn bắt gặp Jungwon bốn lần. Mà bốn lần đó đều không có lần nào nói được vài câu với người ta.

Bạn nhỏ Yang thấy hắn liền hận không thể mọc cánh bay đi. Jongseong cũng thật bất lực, có lẽ bản thân đã quá hấp tấp. Lần đầu tiên hắn cảm thấy nghi ngờ về mị lực của bản thân. Sao Jungwon lại kiên cường như vậy? Park ảnh đế quá khổ tâm.

Mà thật ra Jungwon chưa có chạy đi, cậu vẫn đứng ở sau bức tường đấy len lén nhìn người kia. Bắt đầu từ tối qua mỗi khi thấy Jongseong liền có cảm giác bối rối tim đập nhanh.

Cậu cũng không phải ngốc không hiểu cảm xúc của mình. Cảm thấy mình cố tình tránh mặt hắn là không đúng. Đàn ông trưởng thành không phải là nên ép người ấy vào tường rồi tỏ tình sao?

Yang ảnh đế trong đầu tưởng tượng cảnh cậu chặn Jongseong lại rồi mạnh mẽ ép hắn vào tường. Hình như có gì đó sai sai? Tại sao ép vào tường nhưng phải ngẩng đầu lên chứ? Vấn đề là Jongseong cao hơn cậu...

Jungwon cảm thấy suy nghĩ của mình không được ổn áp lắm.

Đang ngẩn ngơ thì bên tai vang lên giọng nói quen thuộc. Jongseong từ khi nào đã đứng cạnh bên cúi người nói bên tai cậu, dọa Jungwon một phen hú vía.

"Làm chuyện gì xấu nên giật mình sao?" - Hắn cười hỏi.

"Anh...nhát ma ban ngày."

"Cũng không có con ma nào đẹp như tôi."

Jungwon ngoài mặt trông rất chán chường với bản năng tự luyến của Park ảnh đế nhưng trong lòng lại ngầm đồng tình với người ta.

"Tại sao lại giật mình? Tập trung suy nghĩ cái gì?"

"Không có gì."

"Tôi thấy không giống không có gì."

"À...đang nghĩ xem hôm nay nên làm gì." - Jungwon trông rất thẳng thắn nói.

"Đi tham quan." - Jongseong nhìn cậu chằm chằm lại bổ sung thêm một câu, giọng điệu như không để cho người ta nói một lời từ chối - "Em đi với tôi."

"Hai chúng ta?"

"Còn muốn thêm ai? Hai người thì sao? Sợ tôi làm gì em?"

"Không...đi chứ, anh đợi chút."

Jungwon chạy cái vèo đi, lát sau trở lại trên vai mang theo một cái balo nhỏ. Và rồi hai con người ấy lên đường.

Cảnh quan thiên nhiên thì cũng chỉ có cây cỏ hoa lá giếng nước gì đó mà thôi. Đó là người không có khả năng thưởng thức nghĩ. Còn người có tâm hồn thơ mộng sẽ khác, sẽ cảm thấy từng cây từng cỏ ở đây như một tạo vật gì đấy cực kì trân quý. Nhìn một cọng cỏ dại cũng có thể viết ra bài thơ.

Mà hai mỹ nam của chúng ta lại thuộc loại đầu tiên. Ngắm cảnh không bằng ngắm người. Cảm thấy không có gì thu hút hơn người bên cạnh. Thiên nhiên hùng vĩ đang cực kì ủy khuất.

[JAYWON] My Destiny - CVNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ